Dù không thừa nhận, nhưng 99% đàn ông đều bị 'đổ gục' trước những màn 'lột xác' táo bạo này của vợ lúc 'yêu' Tôi bị sếp nam gạ tình trắng trợn. Ngay trong đêm tân hôn, chồng đã khuyên vợ nên về nhà ngoại sống.
Hắc nguyệt quang-C56: Sở cầu. Chân trời lộ ra bụng cá trắng, tiếng trống trận dần dần ngừng lại, không biết là ai đã kêu lên đầu tiên. - Tuyên vương chết rồi, Thương Châu sắp bị phá rồi…. Thành Thương Châu bỗng nhiên hỗn loạn lên, dân chúng bị bao vây không kịp
Bạo hành trẻ em; Việt Á thổi giá kit test; Cùng con trưởng thành; Vận may. Tôi bị sếp nam gạ tình trắng trợn. 10 phút trước Gia đình. Vào làm việc được một thời gian ngắn, tôi đã bị sếp nam thường xuyên động chạm tay chân vào những vị trí nhạy cảm trên cơ thể
Mối Tình Dang Dở - Tập 12 | Xã Hội Đen Ám Sát Nhà Đại Tá Na Win Một Cách Táo Bạo Trắng TrợnTổng Hợp Các Phim Hay Khác: Mối Tình Dang Dở: 2MXH
Trắng trợn táo bạo 4809 truyện liên quan dammy, hiendai, hiệnđại, langman, ngontinh, sung, xuyênkhông, đammỹ, kho truyện tổng hợp hay nhất [Hoàn] Chồng tôi mắc hội chứng bác học - Bạo Táo Đích Bàng Giải. Tác giả: flantyblog. 205,256 10,122 31. LIST NAM CHÍNH CUỒNG CHIẾM HỮU. Tác
Váy của Tóc Tiên, Đông Nhi bị tố đạo nhái trắng trợn thiết kế của thương hiệu Ý 11:09, 27/05/2019 (SHTT) - Váy của Tóc Tiên, Đông Nhi do Tăng Thành Công thiết kế hiện đang vướng nghi án đạo nhái sản phẩm trong BST Haute Couture Thu Đông 2017 của Giambattista Valli.
v7vU. Ở riêng? Lâm Sơ Huỳnh sao có thể dễ dàng bị uy hiếp như vậy chứ, hơn nữa cô kết hôn không phải để ở riêng. “Không có mà.” Lâm Sơ Huỳnh vô tội mở miệng “Em chỉ quên xíu thôi.” Biểu tình Lục Yến Lâm phức tạp, nói “Vậy thì tốt, anh cũng không muốn không bao lâu sau sẽ truyền ra tin đồn hôn nhân chúng ta không hạnh phúc.” Lâm Sơ Huỳnh hừ một tiếng “Cho dù có truyền cũng không có chuyện truyền từ chỗ em.” Cô có vô số biện pháp duy trì mặt ngoài. Đại khái cô là một danh viện được dạy dỗ kĩ lưỡng, lại có khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa còn có một đống chị em danh viện plastic, tuyệt đối không có khả năng để người khác chê cười. Đương nhiên Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy Lục Yến Lâm sẽ không tới mức như thế đâu. Lâm Sơ Huỳnh nhớ tới cái gì, nói “Đồ đạc của em sau khi dọn vào vẫn chưa sửa sang lại nữa, không biết có bị bỏ sót gì không.” “Không vội.” Lục Yến Lâm nhàn nhạt nói. “Đâu phải đồ của anh, anh đương nhiên không vội.” Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng nói một câu, đàn ông toàn như thế. “Cho nên em định dùng thời gian đêm nay để sắp xếp lại?” Lục Yến Lâm lại nhìn cô, nhẹ nhàng híp híp mắt. Giống như nếu cô trả lời phải, giây tiếp theo sẽ nhận được một tiếng hừ lạnh vậy. Lâm Sơ Huỳnh lạnh sống lưng, lại không cam lòng yếu thế “Hôm nay em mệt tới vậy, đương nhiên sẽ không sắp xếp ngay, em cũng không siêng tới mức đó.” Cô tạm dừng một chút, bổ sung tiếp “Tính ra thì hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn, rất quan trọng nha, không phải chú hai cho rằng như vậy hả?” Lâm Sơ Huỳnh vẫn kêu theo thói quen. Cô bất giác sẽ kêu ra. Nhìn bộ dạng cô tựa hồ không phát hiện gì, Lục Yến Lâm nhịn không được thở dài trong lòng, chỉ nhẹ giọng “Ừm.” Lãnh đạm vậy à? Lâm Sơ Huỳnh lại chửi thầm tên cẩu nam nhân này một lần. Cô xoay chuyển tròng mắt, ho khan một tiếng “Nếu chú hai không muốn nói, buổi tối nên đi ngủ sớm chút, vậy mới tốt cho cơ thể.” Trợ lý Trần ngồi phía trước dựng lỗ tai lên nghe. “Lục phu nhân.” Lục Yến Lâm lại gọi như thế. Lâm Sơ Huỳnh còn chưa thích ứng được thân phận mới này, nhưng một giây sau vẫn phản ứng lại “Sao vậy?” Lục Yến Lâm chậm rãi lên tiếng “Anh vẫn luôn rất tốt.” Anh nói rất đơn giản, Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy anh đang ám chỉ gì đó, cũng có thể do đầu óc cô quá đen tối, nghĩ cái gì liền nghe ra cái đó. Cô trợn to mắt “Em biết.” Lục Yến Lâm nói “Em biết thì tốt.” Lâm Sơ Huỳnh nhấp môi, cảm thấy anh đang làm khó cô. Xe chạy hồi lâu, rốt cuộc cũng tới Hoa Đình Thủy Ngạn. Đây là khu biệt thự xa hoa do Hoa Thịnh khai phá, khoảng cách giữa mỗi căn biệt thự rất lớn, căn bản không dính dán gì với nhau, nhà cưới của hai người họ là căn tốt nhất, non sông tươi đẹp bao quanh, cần cái gì có cái đó. Bĩnh tĩnh mà xem xét, Lâm Sơ Huỳnh cực kì thích nơi này. Lúc gần xuống xe, cô có hơi khẩn trương. Hẳn là đối với cuộc sống trong tương lai, Lâm Sơ Huỳnh nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, từng trận hương hoa thổi vào sợi tóc trên mặt rồi tới sau tai. Cô đang khẩn trương gì chứ. Lâm Sơ Huỳnh nghĩ vậy, quay đầu nhìn Lục Yến Lâm. Đúng lúc Lục Yến Lâm cũng nhìn qua, cách vài giây mới nói “Nếu em không tin, có thể tới chỗ bác sĩ Chu lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của anh.” “...” Bác sĩ Chu là bác sĩ gia đình của Lục gia, lúc trước Lâm Sơ Huỳnh đã gặp qua rất nhiều lần, còn bị Lục Nghiêu lôi kéo cùng kiểm tra một lần nữa. Lâm Sơ Huỳnh thầm nghĩ người đàn ông này thật quá nhỏ mọn. Việc này mà cũng nhớ. *.* *.* *.* *.* *.* *.* *.* Vừa mở cửa ra, Lâm Sơ Huỳnh liền bắt đầu đánh giá. Nói là dựa theo sở thích của cô, nhưng trên thực tế căn biệt thự này đã trang hoàng xong từ lâu, nếu không họ cũng không thể dọn vào, phải chờ mấy tháng sau mới được. Chỉ là sau đó mua đồ lại dựa theo sở thích của cô, gồm phòng tắm và cải tạo lại phòng giữ quần áo, về những mặt khác Lâm Sơ Huỳnh cũng không quá chấp nhặt. Nhưng phòng tắm với phòng giữ quần áo, tuyệt đối là chỗ quan trọng nhất. Lâm Sơ Huỳnh rất thích tắm, đối với cô mà nói đây là thời gian để hưởng thụ, bằng không nhà cô cũng không làm phòng tắm tinh xảo tới vậy. Còn về phòng giữ quần áo, đó chính là thứ không thể thiếu của phụ nữ. Lâm Sơ Huỳnh có rất nhiều quần áo, giày dép và túi xách nên cũng không dọn hết qua đây, chỉ đem những thứ thường dùng tới, còn một nửa để ở nhà. Phải mau chóng chuyển hết qua mới được. Lâm Sơ Huỳnh rất ra dáng nữ chủ nhân xem xét toàn bộ biệt thự, sau đó đi xuống lầu, nhìn thấy Lục Yến Lâm đang ở dưới lầu uống trà. Cô đi qua nói “Phòng tắm rất đẹp, cái gương kia nhìn khá giống đồ cổ, thật hay giả vậy anh?” Nói ra thì hơi ngại, nhưng Lâm Sơ Huỳnh thích sau khi tắm rửa xong thưởng thức cơ thể mình một chút, nên phòng tắm kia của cô có cái gương rất lớn. Không ngờ nơi này cũng có. “Thật.” Lục Yến Lâm gật đầu, giới thiệu với cô “Đấu giá được ở hội đấu giá Sotheby’s năm nay.” Lâm Sơ Huỳnh không có hứng thú gì với mấy hội đấu giá đó, nhưng cũng nghe nói có một cái gương được ra giá rất cao, không nghĩ tới là bị anh mua lại. Lục Yến Lâm làm như vô tình hỏi “Em rất thích gương?” Anh chạm nhẹ ngón tay vào tách trà đang cầm, nếu trợ lý Trần ở đây sẽ hiểu ngay lập tức, ông chủ nhà mình rất coi trọng vấn đề này. “Anh không soi gương à?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi lại. Đương nhiên cô sẽ không nói, bản thân sau khi tắm xong sẽ soi gương, nói như thế vẫn cảm thấy ngại ngại, nhất là nói với anh. Hơn nữa chuyện này có gì tốt mà hỏi. “Vậy chính là, em thích.” Lục Yến Lâm đưa ra kết luận giúp cô. “Thích thì sao?” Lâm Sơ Huỳnh không hiểu anh rối rắm đáp án này làm gì, cô có chút thoải mái hào phóng thừa nhận “Người đẹp đều thích soi gương.” Ánh mắt Lục Yến Lâm đặt trên mặt cô. Điểm này anh đồng ý. Lâm Sơ Huỳnh lớn lên rất xinh đẹp, mỹ nhân đẹp từ cốt cách, nhưng mỹ cảm phát ra từ trong xương cốt cô cộng với vẻ ngoài lại càng tăng thêm vẻ đẹp, không mâu thuẫn lẫn nhau. Ngắm mỹ nhân dưới đèn, giống như lúc này vậy. Lâm Sơ Huỳnh chống mặt, khuỷu tay đặt trên bàn, bàn tay nhỏ nhắn đặt trong bàn tay lớn của anh, nổi bật đến hờn dỗi. Đặc biệt là thời điểm nói chuyện phiếm với anh. Lục Yến Lâm dường như nhớ tới cái gì, nói “Đúng rồi, em có mười mấy cái thùng giấy đặt ở phòng ngủ phụ, chưa mở ra.” Mười mấy thùng? Lâm Sơ Huỳnh nghi hoặc một chút, cô có thứ gì mà đựng tới mười mấy thùng? “Em muốn đi tắm trước không?” Lục Yến Lâm hỏi. “Không cần đâu.” Lâm Sơ Huỳnh không nghĩ ngợi liền từ chối, “Nhưng…..” “Em muốn cùng nhau, hửm?” Lục Yến Lâm bỗng mở miệng bên tai cô. Giống như một viên đá rơi xuống hồ, làm nổi lên vô số bọt nước. Lâm Sơ Huỳnh cười rộ lên với anh “Chú hai, anh nghĩ nhiều rồi.” Người đàn ông mới nãy còn đang nhàn nhã uống trà hơi nghiêng đầu, đứng dậy, trầm thấp lên tiếng “Anh đi tắm.” Lâm Sơ Huỳnh nhìn anh rời đi. Tuy chỉ là hai chữ đi tắmđơn giản, cô lại có chút tâm viên ý mãn. Lâm Sơ Huỳnh aizz một tiếng, chạy lên phòng ngủ phụ trên lầu, nói mười mấy thùng cũng không quá, đặt đầy bên trong. Cô mở cái gần nhất ra. Sau đó mới thấy rõ……. toàn bộ đều là tạp chí. Lần trước điện thoại đặt một nghìn cuốn giao qua đây, đoạn thời gian đó đúng lúc cô chưa về, nên vẫn chưa mở ra, có hơi quên mất. Lâm Sơ Huỳnh lấy ra một quyển, trên trang bìa là ảnh Lục Yến Lâm. Cho dù thấy người thật, cô cũng cảm thấy ảnh chụp này chụp rất đẹp, vạt áo người đàn ông thẳng thớm, bình tĩnh tự tin, thành thục giàu sức mê hoặc. Nhẫn đính hôn khiến truyền thông nháo nhào cũng ở trên. Lúc trước nhẫn đính hôn này là do hai nhà chọn, tự nhiên sẽ không đơn giản, đây cũng là một nguyên nhân khiến quần chúng kích động tới thế. Lâm Sơ Huỳnh duỗi tay so, nhẫn đính hôn trên ngón tay tinh tế đã bị thay đổi, biến thành nhẫn cưới chân chính. Ánh đèn chiếu lên, lỗng lẫy chói sáng. ^O^ ^O^ ^O^ ^O^ ^O^ ^O^ ^O^ Lâm Sơ Huỳnh cầm một quyển tập chí trở về phòng. Phòng ngủ chính rất lớn, có ban công, đi ra là có thể trực tiếp nhìn xuống bể bơi, ra xa một chút còn có thể nhìn đến lưng chừng núi và hồ nưới ẩn dưới chân núi. Cách âm phòng tắm rất tốt. Lâm Sơ Huỳnh nhàm chán lướt lướt điện thoại, bạn bè trong giới đều ngập trong vàng son, chưa ai biết hôm nay cô kết hôn. À vẫn có một người. [ Lục Nghiêu Tôi còn sống, may quá! May quá! ] Cháu trai lớn, con đăng trên vòng bạn bè mà chưa chặn thím kìa. Lâm Sơ Huỳnh không nhịn được cười. Hơn mười phút trước tự nhiên đăng một bài viết không đầu không đuôi, dưới bình luận người nào cũng hỏi “Lục thiếu bị tai nạn xe hả?”, “Sao vậy?”. Bạn chung trong vòng bạn bè của hai người không ít, nói vậy là ngoại trừ những người này còn có rất nhiều người hỏi anh ta bị gì. Lục Nghiêu không trả lời cái nào. Bây giờ anh ta đang bận ngồi trong phòng mình than ngắn thở dài, chỉ cảm thấy tương lai thật mịt mù, về sau gặp Lâm Sơ Huỳnh chỉ có thể gọi thím hai… Nhưng cái này vẫn chưa phải trọng điểm đâu. Trọng điểm là! Anh ta đã từng mắng Lâm Sơ Huỳnh trước mặt chú hai không dưới một lần! Đây là dám ở trước mặt ông xã mà mắng bà xã người ta còn gì? Lâm Sơ Huỳnh bình luận một biểu cảm. Cô ném di động, nằm trên giường nghĩ loạn. Từ sau chuyện ở Paris, cô và Lục Yến Lâm căn bản chưa quá thân mật, cách mấy tháng trời, nói không khẩn trương là không thể nào. Dù sao thì chuyện lúc trước cũng chỉ là ngoài ý muốn. Chẳng qua tính cách Lâm Sơ Huỳnh như thế, thở ra một hơi, có chút bất chấp tất cả, dứt khoát đi vào phòng giữ quần áo, lấy đồ ngủ của mình ra. Phòng giữ quần áo này được thiết kế bên ngoài vào được, phòng ngủ cũng có thể vào, có một cửa thông với phòng ngủ chính. Lâm Sơ Huỳnh đang chọn xem đêm nay mặc gì thì có âm thanh truyền ra từ phòng tắm, cô chạy nhanh về phòng, lần nữa dựa vào đầu giường. Một giây trước khi Lục Yến Lâm ra tới, cầm tạp chí lên tay. Quá hoàn hảo. Lục Yến Lâm không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng tắm, đi đến gần, tầm mắt dừng trên tạp chí trên tay cô, hiện ra một tia hứng thú. “Anh tưởng em sẽ uống rượu.” Anh nâng nâng cằm hướng vào chai rượu vang đỏ đặt ở kia. Lâm Sơ Huỳnh ngẩng đầu “Một mình em uống không thú vị.” Lục Yến Lâm gật đầu “Cũng phải.” Lâm Sơ Huỳnh nhìn anh qua bên kia rót rượu, nghĩ thầm hình như sai sai chỗ nào rồi, lúc nãy có phải Lục Yến Lâm nhìn cô tới mấy lần không? Cô cúi đầu mắng thầm, chuẩn bị đi tắm. Sau đó nhìn đến cuốn tạp chí trong tay mình. Muốn ngất luôn cho rồi. “...” Trách không được hồi nãy Lục Yến Lâm vẫn luôn nhìn chỗ này, thì ra là trông thấy tạp chí trong tay cô, mặt Lâm Sơ Huỳnh đỏ lên. Cô nên cảm thấy may mắn vì Lục Yến Lâm không trêu chọc ư? Chóp mũi Lâm Sơ Huỳnh nhăn lại, đi chân trần xuống đất, đạp lên tấm thảm mềm mại, giương cằm đi thẳng vào phòng tắm. Nhìn bóng dáng cô biến mất, Lục Yến Lâm mới tràn ra một tiếng cười khẽ. Lâm Sơ Huỳnh nằm trong phòng tắm, nghiêng về một bên hết mức có thể để nhìn sao trời, còn có gió đêm thổi vào, thổi tan suy nghĩ phức tạp trong lòng. Giữa bồn tắm đầy cánh hoa, trên mặt nước lộ ra bờ vai trắng nõn mượt mà. Lâm Sơ Huỳnh nhắm mắt dựa vào bồn tắm, có chút choáng, cô nghĩ có thể là do ban ngày quá mệt mỏi, dù ban ngày cũng không làm gì nhiều. Cô nâng cánh tay mình lên, vọc nước lên xương quai xanh. Gần đây hình như lưu hành nuôi cá trong xương quai xanh gì đó, Lâm Sơ Huỳnh nhìn nhìn xương quai xanh mình, chắc cũng có thể nuôi một con vừa vừa. >....< Sau khi từ phòng tắm đi ra đã là nửa tiếng sau. Lâm Sơ Huỳnh bọc áo tắm dài, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lục Yến Lâm ngồi ở chỗ kia, bên cạnh đặt một chai vang đỏ, hai cái ly đế cao. Người đàn ông mặc áo tắm dài, mỏng mỏng dày dày mà che lại, lấp ló phong cảnh bên trong, ánh đèn rọi vào mắt anh giống như khảm vào vì sao trong đêm tối. Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn qua. Trong tay Lục Yến Lâm cầm ly rượu, màu rượu đỏ tươi trong ly lay động làm cho hình ảnh trở nên ngả ngớn hơn. Bốn mắt nhìn nhau, tim Lâm Sơ Huỳnh đập lỡ một nhịp. Cẩu nam nhân này có tới hai mặt. Lâm Sơ Huỳnh nhìn anh phẩm rượu nửa ngày, rốt cuộc nhớ tới việc chính, tối nay chính là đêm tân hôn đó, tự nhiên ngồi đó uống rượu là sao? Muốn uống phải cùng nhau uống chứ. Dáng cô lượn lờ đi đến bên người Lục Yến Lâm, trực tiếp cướp lấy ly rượu trong tay anh, ngửa đầu uống sạch rượu bên trong. “Hương vị cũng không tệ lắm.”Lâm Sơ Huỳnh đánh giá. Trên khóe môi cô bị dính một chút rượu, nổi bật đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt ấm áp sau khi tắm ửng đỏ, đẹp không gì sánh được. Lục Yến Lâm bỗng nhiên duỗi tay. Ngón tay thon dài sạch sẽ chạm vào khóe môi cô, nhẹ nhàng ấn, rất nhanh đã lau đi chút rượu kia, dính vào đầu ngón tay. Da thịt chạm nhau, độ ấm bất đồng. Mắt Lục Yến Lâm nặng nề mà nhìn. Lâm Sơ Huỳnh nhìn động tác của anh, vô cớ nhớ tới lúc ở Paris, bộ dạng say rượu lúc ấy của anh, có chút giống bây giờ. Người đàn ông ngồi trước mặt cô, cô từ trên cao nhìn xuống. Cô xoay người lấy bình rượu bên tay anh, định rót rượu cho mình, sau đó liền thấy Lục Yến Lâm cho ngón trỏ vào miệng. Động tác này, cô nhìn tới mí mắt nảy lên. Đều do Lục Yến Lâm lớn lên quá đẹp, một động tác đơn giản thôi cũng làm đến đẹp mắt như vậy, thậm chí còn câu dẫn người ta. Lục Yến Lâm biểu tình nhàn nhạt “Hương vị không tồi.” Tựa như đang đánh giá một chai rượu bình thường. Lại còn nói lời y chang cô. Bên tay vang lên tiếng nói làm Lâm Sơ Huỳnh hồi thần lại, cô dứt khoát buông ly rượu xuống “Chú hai làm vậy không được đâu.” Mặt mày cong lên có chút mê hoặc. Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp uống bằng miệng nhỏ của chai rượu, sau đó buông chai rượu xuống, cơ hồ là không báo trước gì mà tập kích lên môi người đàn ông. Có thể quá mức đột ngột, Lục Yến Lâm cũng không đoán trước được. Ánh mắt anh đen tối thâm trầm, một tay ôm eo Lâm Sơ Huỳnh, ôm cô vào ngực mình, rượu theo răng môi hai người linh tinh trượt xuống. Lâm Sơ Huỳnh ngồi trên đùi anh, thẳng đến khi tách ra, thở phì phò, lại không khống chế được cười rộ lên, âm thanh thanh thúy êm tai.“Cho nên em mới nói anh làm bộ đứng đắn.” Nhưng mà cô rất thích loại làm bộ đứng đắn này. Lâm Sơ Huỳnh nghĩ như vậy, không tự giác dùng tay sờ sờ hầu kết Lục Yến Lâm, tâm tư vừa động, một ngụm cắn lên. Còn mang theo mùi rượu. Người đàn ông kêu lên một tiếng. Lâm Sơ Huỳnh chơi xấu căn bản chưa được mấy giây đã thấy trời đất quay cuồng rồi bị ôm lên giường, bóng người đè phía trên cô. Sườn tai có tiếng hít thở ấm nóng, lời nói ra lại vô cùng đứng đắn “Nếu không giỏi uống rượu, vậy đừng uống.” Cô uống không giỏi hồi nào? Lâm Sơ Huỳnh chưa kịp phản ứng lại, cô tính nói “Rượu ngon sao lại không uống chứ?” đã trực tiếp bị nuốt hết sạch. Hình như đang trách cô trêu chọc nữa chứ. Áo tắm vốn bao bọc lỏng lẻo, dây lưng nhẹ nhàng bị kéo ra, đột nhiên tiếp xúc với không khí, cô hơi giật mình. Lâu như vậy không gặp, Lâm Sơ Huỳnh chỉ thoáng rụt rè một lát, liền quyết định làm theo cảm giác của mình, sa vào với cảm quan. Không còn thức tỉnh được.
【 chính văn kết thúc, phiên ngoại rơi xuống trung 】 Quý hề mười bốn tuổi năm ấy, còn ở nước Đức, trong nhà tới cái sống nhờ lưu học sinh ca ca. Thiếu niên ôn lương thanh lãnh đạm mạc, kêu nàng ba ba lão sư. Sau đó nàng phát hiện, cái này ca ca chịu nàng cha mẹ gửi gắm, nhìn chằm chằm nàng kén ăn nhìn chằm chằm nàng thành tích còn nhìn chằm chằm nàng tiếng Trung! Sau lại ôn lương rời đi nước Đức. Nàng nhéo ôn lương tay áo, nước mắt lưng tròng. Ôn lương khom lưng nhéo hạ nàng chóp mũi, không lắm ôn nhu Ca ca sẽ cho ngươi phát bưu kiện. Đến tận đây, lại vô tung tích. Nàng nhấp môi mở ra sổ nhật ký, mặt vô biểu tình mà viết xuống mấy cái chữ to Ôn, lương, chết,! - Mỗ cao giáo sắp tới về nước ôn lương giáo thụ, thanh lãnh tự phụ, cao ngạo ít lời, công nhận cao lãnh chi hoa. Một lần nghiên cứu khoa học hội nghị sau, ôn lương bị bạn tốt kéo đi phụ cận điện ảnh thành, vừa lúc gặp đoàn phim tìm nam chủ tiếng Đức văn thế. Hắn nắm bút máy chụp xong, ánh mắt đảo qua nữ chủ văn thế, hoàn toàn sửng sốt. Diện mạo minh diễm thả quen mắt cô nương liếc hắn mắt Ca ca, ngươi đều lưu lạc đến làm văn thế? Ôn lương mặt mày nhạt nhẽo thu hồi Ân. Quay chụp kết thúc, tiểu cô nương không thấy bóng dáng, bạn tốt giới thiệu Hình như là cái người đại diện, có tiếng cao lãnh mỹ diễm. Phải không, hắn như suy tư gì. Nghĩ đến rời đi nước Đức ngày đó, tiểu cô nương mượn rượu hôn hướng hắn hầu kết, lẩm bẩm Ca ca, ngươi không cần thích những người khác được không. Hắn ách thanh âm, muốn tiểu cô nương ngoan một chút. Vào lúc ban đêm bạn tốt phát tới tiểu cô nương đại ban tổng nghệ video, tiểu cô nương trang dung tinh xảo xuất hiện ở màn ảnh, người chủ trì trêu chọc hỏi câu Tiểu quý lão sư mối tình đầu, còn ở sao? Quý hề minh diễm hào phóng mà nhìn chằm chằm màn ảnh Mối tình đầu? Nga, đã chết. Nghe nói cảnh sát đuổi tới hiện trường khi, liền thi thể cũng chưa nhìn thấy. Làn đạn mãn bình đồng tình. Ôn lương “……” - Quý hề vì mỗ sao trời kế hoạch tổng nghệ đại ban giám khảo, nhân mỹ mạo ra vòng liên tiếp bị pick. Cuối cùng một kỳ thu sau, tiểu thịt tươi lớn mật khiêu khích Tiểu quý lão sư, thích cái dạng gì nam nhân? Nàng thẳng nhìn chằm chằm màn ảnh, môi đỏ hơi xả Ôn lương, ta thích ôn lương. Tiểu thịt tươi nhướng mày cười Hảo xảo, ta chính là ôn lương quải, ngài xem được chưa? Nàng mặt vô biểu tình Ngươi xác thật không được. Thẳng đến lần nọ kỳ hạ nghệ sĩ phát sóng trực tiếp sau quên quan màn ảnh, quý hề không hề phát hiện mà tiến vào. Một mặt dung thanh lãnh tự phụ áo sơmi nửa cuốn nam nhân nhập kính, cấp mỹ nhân đệ ly cảm mạo thuốc pha nước uống, tiếng nói thanh lãnh Không được trộm đảo rớt. Mỹ nhân nhíu mày nga thanh. Vây xem quần chúng??? Mỗ cao giáo học sinh Ngọa tào? Này không phải chúng ta trường học thật vất vả thỉnh về quốc ôn lương ôn giáo thụ sao? Đêm đó, quý hề bước lên Weibo. Đại gia hảo, đây là ôn lương. ôn lương Vì thế, một đống “Ngọa tào, này mẹ nó cư nhiên là cái hài âm ngạnh” mã hậu pháo giữa, nghe nói liền thi thể đều không dư thừa người nào đó Weibo hồi phục Xin lỗi, đã xác chết vùng dậy. quý hề Tag Đô thị tình duyên Yêu sâu sắc Cận thủy lâu đài Ngọt văn Từ khóa tìm kiếm Vai chính Quý hề, ôn lương ┃ vai phụ ┃ cái khác Một câu tóm tắt Nàng yêu thầm, trắng trợn táo bạo. Lập ý Cộng kiến xã hội chú ý hài hòa xã hội
Từ điển mở Wiktionary Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm Mục lục 1 Tiếng Việt Cách phát âm Tính từ Tham khảo Tiếng Việt[sửa] Cách phát âm[sửa] IPA theo giọng Hà Nội Huế Sài Gòn ʨaŋ˧˥ ʨə̰ːʔn˨˩tʂa̰ŋ˩˧ tʂə̰ːŋ˨˨tʂaŋ˧˥ tʂəːŋ˨˩˨ Vinh Thanh Chương Hà Tĩnh tʂaŋ˩˩ tʂəːn˨˨tʂaŋ˩˩ tʂə̰ːn˨˨tʂa̰ŋ˩˧ tʂə̰ːn˨˨ Tính từ[sửa] trắng trợn Ngang ngược, bất chấp cả luật pháp, lẽ phải Cướp giật trắng trợn giữa ban ngày. Vu cáo trắng trợn. Tham khảo[sửa] "trắng trợn". Hồ Ngọc Đức, Dự án Từ điển tiếng Việt miễn phí chi tiết Lấy từ “ Thể loại Mục từ tiếng ViệtMục từ tiếng Việt có cách phát âm IPATính từTính từ tiếng ViệtTừ láy tiếng Việt
trắng trợn táo bạo