Dĩ nhiên, lời dạy bảo của Chúa như việc xin “một vé đi tuổi thơ” không dừng lại ở việc hoài niệm tuổi thơ hay phục hồi tâm hồn trong sáng và thái độ hồn nhiên của thời trẻ con. Lời mời gọi “trở lại mà nên như trẻ em” của Ngài chắc hẳn còn đi xa hơn thế Bài văn được đánh gia cao cảm nhận khổ đầu và khổ cuối bài thơ về tiểu đội xe không kính. Là một trong những nhà thơ của thế hệ trẻ trong những năm kháng chiến chống Mỹ, Phạm Tiến Duật có giọng thơ mang chất lính khỏe dạt dào. "Bài thơ về tiểu đội xe không Giá 46.500 ₫Tiki: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ. “Tiền bạc chưa bao giờ được nhỏ người ta bằng lòng là côn trùng quyên tâm số 1 cho dù tiền bạc ngày nào cũng chạy đi tải kim cương tặng kèm đến tình thân với thuốc thang mang đến sức khoẻ. Người sáng sủa nói rằng “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” sẽ là bến đỗ cho bạn để cảm nhận sự bình yên với nhiều cung bậc cảm xúc và đặc biệt trở lại cái thời mà ai cũng hằng ao ước, “ Tuổi thơ”. Hãy đọc và tự hoà mình vào nhân vật để sống, để hiểu và cảm nhận một cách Cảm nhận của em về bài thơ Rằm tháng Giêng; Đề thi giữa học kì 1 môn Toán lớp 11 năm 2022 – 2023; 5 Đề thi học kì 1 môn tiếng Anh lớp 11 năm 2022 – 2023; Phân tích nghệ thuật miêu tả nhân vật Mã Giám Sinh; Thần trùng là gì? Thần trùng có thật không? Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là một cuốn sách dễ khiến người ta say mê. Thanh thiếu niên đọc sách để cùng vui, cùng đồng cảm. Người lớn đọc sách để sống dậy trong lòng cảm giác vui vẻ thời thơ ấu mà chẳng bạc vàng nào mua được. Có khúc ta thấy vui, lòng như D7NyCKu. Mỗi người đọc với sự khác biệt về lứa tuổi, nhận thức, trải nghiệm… sẽ có những cách cảm nhận, đánh giá khác nhau về tác phẩm văn học Mỗi người đọc với sự khác biệt về lứa tuổi, nhận thức, trải nghiệm… được biên soạn nhằm giúp các em HS đạt kết quả tốt trong quá trình làm bài tập và học tập môn Ngữ văn lớp 8. 2 Lời hồi đáp của tuổi thơ, liệu bạn đã sẵn sàng để đi tìm câu trả lời?Đã bao giờ bạn ước, tuổi thơ của mình sẽ quay trở lại? Hệt như cái tên, cuốn sách này sẽ là chiếc vé thông hành, đưa bạn phiêu lưu về những năm tháng tuổi nhỏ, về khoảng trời hoa mộng những hồi ta còn trẻ, và còn nhiều hơn thế nữa,...Ai trong chúng ta lớn lên mà không từng trải qua thời nhỏ dại, tuổi thơ của nhân vật tôi - thằng cu Mùi - trong cuốn sách này cũng thế. Thế giới trẻ thơ trong truyện, tự do, phong phú đến mức, những đứa trẻ suốt ngày quanh quẩn nơi phố thị cảm thấy phát thèm. Chúng tự quy ước tên gọi của những đồ vật, tin rằng trong bất kì mảnh vườn nào cũng cất giấu một kho báu khổng lồ, trách móc ba mẹ, và cũng có những giây phút oà khóc khi buộc phải chia tay với những thứ mình hằng yêu kỉ niệm dù sâu sắc đến mấy, nhưng nếu không mang một ý nghĩa nào, nó rồi cũng phai nhạt theo thời gian. Câu chuyện của thằng cu Mùi năm tám tuổi, được viết lại dưới giọng văn của ông Mùi 50 tuổi, không chỉ đơn thuần là một sự tưởng nhớ tuổi thơ, nó còn là những triết lý sống được truyền tải bằng ngôn từ dí dỏm, hài thơ bé, cuộc sống xung quanh ta không hề có sự hồ nghi, nó là những gam màu thuần khiết, trong sáng màu của những khoảnh vườn ngập nắng mà khi xưa ta hay trốn ngủ trưa ra chơi đùa cùng lũ bạn, màu của những bài kiểm tra chẳng hấp dẫn tẹo nào, màu của những cảm xúc thương, yêu, hờn, giận của tâm hồn tuổi nhỏ,... Ta sống như một đóa hoa vươn mình giữa sỏi đá, cười vì mình vui, khóc vì mình muốn, những cảm xúc ấy chưa bị che lấp bởi lớp mặt nạ mà sau này “người lớn” phải văn Nguyễn Nhật Ánh đề rằng “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ em”. Phải chăng khi ta lớn, miền kí ức ngày nhỏ đã nằm gọn lại ở sân ga mà ta không thể quay về? Khoảng cách đó, vốn dĩ là do thời gian ngăn trở, hay là do con người đổi thay?Người viết Nguyễn Phạm Minh Châu* Bản quyền bài viết thuộc về Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ - Sách là niềm vui👉 Fanpage👉 VUI HƠN - ĐỌC NHIỀU HƠN👉 Instagram👉 Youtube👉 Quyên góp Cảm nhận sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơCảm nhận Sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơCảm nhận về tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là tác phẩm gồm những câu chuyện nhỏ xoay xung quanh 4 đứa trẻ trong cùng một khu xóm là con Tủn, con Tí sún, thằng Hải còi và thằng cu Mùi. Trong đó, người kể chuyện là cu Mùi dưới hình thức kể song song của "thằng cu Mùi" lúc bé và nhận xét, đánh giá của "ông Mùi" khi đã gần 50 nhận sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” Nguyễn Nhật ÁnhTrong mỗi người chúng ta chắc chắn ai cũng đều có tuổi thơ! Tôi cũng vậy, hàng tỷ người trên thế giới này cũng vậy! Dù bạn có là người già hay trẻ, là người lớn tuổi hay vẫn còn thanh niên và dù chúng ta có lớn lên theo những cách khác nhau đi chăng nữa thì đa phần tuổi thơ của chúng ta đều diễn ra một cách khá giống nhau. Đôi khi bạn cảm thấy mệt mỏi với một đống công việc được giao mỗi ngày, mệt mỏi với một đống tài liệu dày cộp đang chờ được giải quyết hay đau đầu với những suy nghĩ về cuộc sống này, những lúc như thế bạn có thực sự muốn đầu óc được thảnh thơi? Bạn muốn được thoát ra khỏi thế giới phức tạp đó? Những lúc như vậy xin hãy dành thời gian để đọc cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Một trong những truyện dài thành công của ông - một tác phẩm nhận được Giải thưởng Văn học Asean năm phẩm gồm những truyện nhỏ xoay quanh 4 đứa trẻ tiểu học trong một khu xóm là Tủn, Tí, Sún, Hải Cò và Cu Mùi. Trong đó người kể chuyện là nhân vật tôi - tức cậu bé Cu Mùi. Những câu chuyện về tuổi thơ được kể lại và nhận xét bởi Cu Mùi gần 50 tuổi. Xin đừng vội nghĩ cuốn sách này chỉ dành cho lũ trẻ con lít nhít đang còn độ tuổi chọc phá, cuốn sách này dành cho tất cả chúng ta - những người đã từng có tuổi thơ như chính tác giả đã khẳng định sau cuốn sách “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Khi đọc cuốn sách này bạn sẽ bắt gặp những hình ảnh quen thuộc của chính bản thân ở những ngày xa xưa - là những trò giả vờ ngủ say để được bám trụ vài phút quý giá trên chiếc giường trước khi dậy đi học; những lúc hối hả chạy đi truy lùng sách vở để nhét vào cặp sách trước khi đến trường và còn vô cùng nhiều chiêu trò lém lỉnh thời học trò... Sẽ có những lúc bạn thấy mình đã từng rất nghịch ngợm giống cậu bé Mùi trong truyện và những suy nghĩ của chúng ta thời thơ ấu thật giống với nhóm bạn tiểu quỷ trong tác phẩm. Chúng ta đã từng suy nghĩ rằng kho báu là những thứ có thật và chúng được chôn ở trong vườn, dưới cái cây hay trong bãi cát nào đó. Cũng giống như họ, chúng ta đã từng bực bội thốt lên những câu nói điển hình như “Người lớn thật khó hiểu và bất công”. Bạn đã từng lập một phiên tòa kể tội bố mẹ như nhóm bạn của Cu Mùi chưa? Chắc chắn trong số chúng ta đã có nhiều người làm vậy rồi. Chúng ta ngồi lại với nhau, thay phiên đóng giả bố mẹ của nhau và cùng nhau nói lên hết những suy nghĩ, những điều chúng ta thấy người lớn luôn bất công và sai phạm. Điều đó không có gì là xấu cả. Khi còn trẻ thơ, mỗi đứa trẻ đều có một phiên tòa trong lòng chúng ta lớn hơn một chút, chúng ta có những cảm xúc, những tình cảm dành cho người khác giới, đó có thể là cậu bạn cùng lớp, cô bé hàng xóm trong khu - cũng giống như tình cảm dễ thương và sự ghen tuông vô cớ của Cu Mùi dành cho bé Tủn. Để rồi khi chúng ta trưởng thành, gặp lại nhau, thú nhận với nhau những cảm xúc ngốc xít ngày xưa mới thấy sự rung động đầu đời đó trong sáng và đáng yêu biết qua 12 chương truyện ngắn ngủi trong cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” nhưng đã vẽ lên cả một thế gới tràn ngập kí ức của mỗi người chúng ta. Khi đọc xong cuốn sách này tôi tin rằng tất cả chúng ta đều muốn có một tấm vé trên chuyến tàu hành trình tìm về với những kí ức để được sống lại khoảng thời gian rất đỗi bình dị và ngọt ngào của tuổi thơ. Cũng sẽ có không ít người thấy mình thật khờ khạo khi còn bé, đừng xấu hổ hay cố gắng né tránh bởi vì đó chính là một phần quá khứ của mỗi chúng ta – những kí ức rất đẹp, rất trong sáng và đáng được trân trọng. Đó chính là tất cả những gì mà tác giả muốn gửi gắm thông qua cuốn sách nhận sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Mẫu 2Ai mà chẳng có một tuổi thơ thật đẹp đẽ.. Tuổi thơ của tôi cũng vậy, tràn ngập tiếng cười, niềm vui, tràn ngập những yêu thương, lo lắng. Ở những nơi mà tôi từng sinh sống, có biết bao nhiêu kỉ niệm, nào là những trưa nắng, không đi ngủ trưa mà trốn đi chơi, những buổi chơi ô ăn quan hay nhảy lò cò… Đó là một tuổi thơ chưa từng biết nghĩ đến sự cô đơn là gì, chưa lo lắng đến việc mình làm lụng để mưu sinh. Nhưng đến khi lớn lên, con người ta luôn bận rộn, luôn suy nghĩ nhiều thứ. Khi ta còn thơ bé, ta sẽ sẵn sàng làm những gì mình muốn, nhưng khi lớn lên, ta chỉ muốn làm những gì mà người khác mong muốn. Vì vậy, giữa trẻ con và người lớn luôn có nhiều điểm rất khác biết về tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã lâu, nhưng đến bây giờ, tôi mới có dịp được đọc những cuốn sách của ông. Một trong những cuốn sách mà tôi vô cùng ấn tượng đó là cuốn “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Cuốn sách này đã được tặng giải thưởng văn học ASEAN 2010. Cuốc sách có bìa màu vàng, in hình một cậu bé, tờ bìa phía sau, tác giả đã nói rằng “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Nguyễn Nhật Ánh viết quyển sách để nói về tuổi thơ của 4 nhân vật là thằng Cu Mùi, thằng Hải Cò, con Tí Sún và con Tũn gồm tất cả 12 vô cùng ấn tượng với chương 1 “Tóm lại đã hết một ngày” và chương 2 “Bố mẹ tuyệt vời”, bởi nó khiến cho tôi càng thêm biết ơn bố mẹ của mình. Với chương 1, tôi cảm nhận được tình yêu thương, lo lắng của mẹ dành cho tác giả lúc còn nhỏ. Mà mối quan tâm chủ yếu là về sức khỏe, đối với trẻ con thì chẳng hề để ý đến sức khỏe của mình cho mấy, nhưng đến khi càng lớn tuổi, mối quan tâm về sức khỏe càng tỏ ra vô cùng đúng đáng, quan trọng. Khi đọc quyển sách, rất nhiều kí ức ùa về trong đầu óc tôi. Tôi nhớ lại về những ngày mình 7, 8 tuổi, tôi chẳng nghĩ gì nhiều về mặt tình cảm. Nhưng càng lớn, chỉ số tăng trưởng về mặt tình cảm càng tăng lên. Chẳng hạn, tình cảm của mình đối với gia đình. Trong chương 2, tác giả kể về những trò chơi mà ông và các người bạn nhỏ trong xóm cùng nhau chơi. Nó mang lại rất nhiều tiếng cười với tôi, và chắc hẳn, nếu bạn đọc được chương này, bạn sẽ cảm nhận được giống như ra, tôi cũng rất thích chương “Đặt tên cho thế giới”. Cu Mùi cũng Hải Cò, con Tí Sún, con Tũn cùng nhau thay đổi những suy nghĩ của bản thân. Cả bọn cho rằng “cái cánh tay là cái miệng”, nói “đi chợ thay cho đi ngủ”, cũng như “cái cặp biến đổi thành cái giếng”… Cả bọn quyết tâm thay đổi cách gọi, đặt tên lại cho cả thế giới chỉ với mực đích làm cho thế giới trở nên mới mẻ, bớt nhàm tẻ. Những câu chuyện như vậy cũng rất mang lại tiếng cười, cho thấy được tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh rất vui, đầy lý thú. Ở cuối chương 12, tác giả có viết “Để sống tốt hơn đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn..”. Đúng vậy, tuổi thơ cho ta rất nhiều kỉ niệm, khi nhỏ, ta thường ước mong được làm người lớn để tự do làm điều mình thích mà không phải xin phép ba mẹ. Đến khi lớn, ta mới biết rằng, cuộc sống của một người lớn lại còn tẻ nhạt gấp nhiều lần cuộc sống trẻ con, nó khiến ta khát khao nói lên một điều rằng “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ…”Cảm nhận sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Mẫu 3Văn học nghệ thuật bám rễ chặt chẽ vào đời sống hiện thực. Mỗi tác phẩm nghệ thuật thực sự có giá trị phải gửi đến độc giả một thông điệp, một lời nhắn nhủ sâu sắc trong cuộc sống, phải có sức lay động công chúng bằng trách nhiệm, tấm lòng và trái tim chân thành, nhiệt huyết của người nghệ sĩ. Cũng như Nguyễn Nhật Ánh một cái tên khá quen thuộc đối với độc giả yêu văn học. Chắc hẳn đối với mỗi chúng ta tác phẩm “Cho tôi một vé đi tuổi thơ” của tác giả đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong tâm trí người đọc về sự hoài niệm, trở về quá khứ, trở về cái tuổi thơ tinh nghịch, hồn nhiên, trong sáng của một thời đã trôi vật trong truyện là hình ảnh bốn đứa trẻ Thằng Mùi, thằng Hải Cò, con Tủn, con Tí Súng có tuổi thơ cùng lớn lên bên nhau. Truyện được kể bằng lời của thằng Mùi dưới hình thức là “thằng cu Mùi” lúc bé và những suy ngẫm, đánh giá của “ông Mùi” khi đã gần 50 tuổi. Trước những suy nghĩ đầy bi quan của tuổi mới lớn chưa hiểu gì về ý nghĩa của cuộc sống và cách nhận xét về cuộc sống “thật buồn chán và tẻ nhạt” của những đứa trẻ khơi gợi bao điều suy nghĩ trong chúng ta. Những trò nghịch ngợm của chúng ta nó thật đáng yêu làm sao! Bên cạnh cái tuổi thơ hồn nhiên đó lại chính là những bài học quý giá về cuộc sống, những triết lí, suy ngẫm về cuộc đời. Để rồi cuối cùng tác giả đã kết thúc truyện bằng câu “Để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi làm người lớn”. Điều đó cũng đủ khiến ta hiểu được những đứa trẻ ấy, đã tìm thấy được niềm vui của tuổi thật, đúng như nhà văn đã nói “Cho tôi một vé đi tuổi thơ”, cho dù là từng câu, cho đến từng trang sách, tác phẩm cũng không hề lẫn với bất cứ một quyển sách nào. Ở mặt sau của sách, tác giả có viết “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ em”. Cuộc đời mỗi người ai mà chưa từng trải qua một thời tuổi thơ đầy ngây thơ, hồn nhiên. Nhưng có lẽ chúng ta không thể ghi nhớ, khắc tạc hoặc vẽ lên từng chi tiết của tuổi thơ như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Đọc truyện của tác giả, em thấy được một chút hình ảnh tuổi thơ của mình ở đó. Một thời mà em luôn mơ mộng về một cuộc sống tự do, được thỏa sức vui chơi, bày trò tinh nghịch. Tác giả đã đưa chúng ta về với một thế giới tươi đẹp bằng những rung cảm chân thật, sự đồng điệu về cảm xúc, nơi mà ở đó luôn ngập tràn kí ức tuổi thơ, nơi có những tâm hồn trong sáng, hồn nhiên. Những cảm xúc ngày xưa đã thực sự sống lại khi em bắt đầu đọc những dòng đầu của tác phẩm. Em nghĩ nếu đã là tuổi thơ thì ai mà chẳng tinh nghịch, thích vui chơi và bày trò giả viết nên tác phẩm này không phải chỉ để gợi nhắc ta nhớ về tuổi thơ mà tác giả còn muốn nhắn nhủ đôi lời với người lớn “Tôi muốn người lớn thông cảm với trẻ em hơn”. Có nghịch ngợm, hồn nhiên mới là trẻ con. Nói đến đây, em chợt nhớ một triết lí về hình ảnh con đường trong truyện ngắn “Cố hương” của Lỗ Tấn “Kì thực trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi”. Em nghĩ câu nói này cũng giống như tuổi thơ của ta vậy, kì thực tuổi thơ ai mà không có sự buồn chán khi bị gò bó vào những khuôn khổ, phép tắc của người lớn. Nhưng niềm vui sẽ đến khi ta tự tạo niềm vui cho mình, vẽ nên một tuổi thơ đầy ước mơ, hi giọng điệu nhẹ nhàng, trong vắt, cách nói hồn nhiên, mang đậm chất trẻ thơ. Câu chuyện sử dụng những từ ngữ bình dị, gần gũi, chân thật gắn liền với suy nghĩ và tính cách nhân vật là trẻ em khiến người đọc nghĩ rằng đây là quyển nhật kí của một đứa trẻ. Vậy mà thật ra đó lại là lời văn của một nhà văn trưởng thành. Chắc hẳn nhà văn cũng là người từng trải nên ông mới viết nên những tháng năm tuổi thơ sâu sắc như vậy. Em cũng muốn xin một vé đi tuổi thơ – một chuyến đi vài ngày về quá với mỗi người, tuổi thơ chỉ một lần trải qua và ta cũng không thể thay đổi được quá khứ. Vì vậy, ta hãy sống, sống thật vui cho tuổi thơ để sau này mỗi khi nhớ lại, ta sẽ mỉm cười trân trọng cuộc sống. Nếu ai muốn nếm trải một lần nữa mùi vị của tuổi thơ, hãy nhanh chóng xin một vé đi tuổi thơ về cùng với Nguyễn Nhật Ánh. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng có cái tuổi thơ đầy hạnh phúc và hồn nhiên. Cái nóng giận, hờn dỗi ba mẹ, anh chị của tuổi thơ luôn khiến ta mỉm cười khi nghĩ về nó. Nếu có thể bạn có thể dành 3 phút để nghĩ về những kỷ niệm năm lên 8 tuổi của mình. Cái tuổi chạy theo đám bạn chung xóm để thả diều, để nhảy dây. Những cuộc cãi vã khi chơi chung, rồi những ánh mắt giận hờn vu vơ, nay giận mai quê… Rồi cũng quấn quýt bên nhau. Đôi khi chỉ dành 3 phút cũng khiến ta có thể mỉm cười và quên đi áp lực công việc. Tác phẩm Cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ kể về Cu Mùi gọi là hiệu trưởng,Tủn là tiếp viên hàng không, Hải Cò là cảnh sát trưởng còn Tí Sún là Bạch Tuyết. Không những thế chúng còn muốn tạo ra bảng cửu chương, không phải 3 nhân 5 bằng mười lăm, mà bằng bao nhiêu tùy thích. Điều này tạo ra nhiều tình huống oái ăm, dở khóc dở cười. Nhưng rồi chúng cũng nhận ra nhưng mong muốn của chúng không thể nào thay đổi cuộc sống thường ngày. Thông qua sự tinh nghịch và hiếu động của 4 đứa trẻ, như đưa ta về những ngày còn là tuổi thơ. Được tham gia vào những trò chơi của nhóm bạn. Khi đọc đến đây cảm xúc ngột ngạt lắm. Đặc biệt là khi tôi đang ở thành phố, rời xa sự bảo bọc của cha mẹ. Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, là tác phẩm kể về cuộc sống ở làng quê. Ở đó có những cuộc chơi của 4 đứa trẻ với những trò chơi không hồi kết. Dưới ngòi bút miêu tả của tác giả những điều tưởng như nhỏ nhoi ấy lại toát lên sức sống mãnh liệt đến 1 cách lạ lùng. Khi đọc qua những ngôn từ này làm cho ta như hóa mình vào trong những đứa trẻ, với cái cách tụi trẻ chơi đùa. Đọc thử Sáng, tôi phải cố hết sức để thức dậy trong khi tôi vẫn còn muốn ngủ tiếp. Tất nhiên là trước đó tôi vẫn giả vờ ngủ mê mặc cho mẹ tôi kêu khản cả giọng rồi lay lay người tôi, nhưng dĩ nhiên tôi vẫn trơ ra như khúc gỗ cho đến khi mẹ tôi cù vào lòng bàn chân tôi. Khi đặt chân xuống đất rồi, tôi phải đi đánh răng rửa mặt, tóm lại là làm vệ sinh buổi sáng trước khi bị ấn vào bàn ăn để uể oải nhai chóp chép một thứ gì đó thường là không hợp khẩu vị. Mẹ tôi luôn luôn quan tâm đến sức khỏe và cụ thể hóa mối quan tâm của mình bằng cách bắt tôi và cả nhà ăn những món ăn có nhiều chất dinh dưỡng trong khi tôi chỉ khoái xực những món mà bà cho rằng chẳng bổ béo gì, như mì gói chẳng hạn. Tôi chỉ nhớ là tôi không thích ăn những món bổ dưỡng. Nhưng tất nhiên là tôi vẫn buộc phải ăn, dù là ăn trong miễn cưỡng và lười nhác, và đó là lý do mẹ tôi luôn than thở về tôi. Ăn xong phần ăn buổi sáng chả sung sướng gì, tôi vội vàng truy lùng sách vở để nhét vào cặp, nhặt trên đầu tivi một quyển, trên đầu tủ lạnh một quyển khác và moi từ dưới đống chăn gối một quyển khác nữa, dĩ nhiên bao giờ cũng thiếu một món gì đó, rồi ba chân bốn cẳng chạy vù ra khỏi nhà. Trường gần nhà nên tôi đi bộ, nhưng thực tế thì tôi chưa bao giờ được thưởng thức thú đi bộ tới trường. Tôi toàn phải chạy. Vì tôi luôn luôn dậy trễ, luôn luôn làm vệ sinh trễ, luôn luôn ăn sáng trễ và mất rất nhiều thì giờ để thu gom tập vở cho một buổi học. Về chuyện này, ba tôi bảo “Con à, hồi bằng tuổi con, bao giờ ba cũng xếp gọn gàng tập vở vào cặp trước khi đi ngủ, như vậy sáng hôm sau chỉ việc ôm cặp ra khỏi nhà!”. Đó, cuốn sách đơn giản chỉ xoay quanh những câu chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng khiến chúng ta nghẹn lòng. Chợt nhận ra, bản thân cũng thật hạnh phúc khi cũng có được cái gọi là tuổi thơ. Đôi khi chỉ ước được trở lại những năm tháng hồn nhiên đó dẫu chỉ một lần. Nhưng giờ đây tôi chỉ biết thả hồn mình vào những trang sách của bác Nguyễn Nhật Ánh. Bạn nhận được gì sau khi nhận 1 vé đi về tuổi thơ Nếu bạn là người từng được một lần trãi nghiệm những câu chuyện trên. Tôi nghĩ cuốn sách sẽ khiến bạn có thể vui vẻ hơn, mỉm cười và nhìn lại mình của 10 năm, 20 năm thậm chí là 30 năm về trước. Đôi khi có thể miệng mỉm cười nhưng nước mắt có thể tuông rơi bởi những thứ gọi là cảm xúc tự nhiên trong mỗi con người. Bạn sẽ có cơ hội được một lần trãi lòng với cảm xúc thật của mình. Tôi hi vọng, dù bạn là ai, bạn đang làm gì. Có thể bạn đang hài lòng hoặc không hài lòng với cuộc sống hiện tại. Có thể bạn đang sống tốt hoặc bạn phải đeo chiếc mặt na mỗi ngày, thì hãy một lần cho phép bản thân hạnh phúc và trở về với cuộc sống hồn nhiên trước đây bằng 1 chiếc vé đi tuổi thơ bạn nhé!!! T h u N g a n n Buôn chuyện Sách hay Thứ hai, 7/5/2012, 1032 GMT+7 Có khi chỉ với một cuốn sách, bạn đã định hướng được cuộc đời mình. >> Cảm nhận sách hay, nhận điện thoại Tôi là một người mê đọc sách và truyện của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh luôn có sự lôi cuốn kỳ lạ. Trong số đó, cuốn Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ đã đem đến những cảm xúc mãnh liệt, lay động sâu kín về những ước mơ, khát khao của tuổi thơ mà tôi đã đi qua. Cuốn sách cũng giúp tôi hiểu hơn về những suy nghĩ và ước vọng lớn lao của đời mình. Tại sao bạn không thử đọc một lần? Nhân vật ấn tượng nhất cuốn sách là cu Mùi với những suy nghĩ giản đơn nhưng đầy triết lý với câu nói của một ông cụ non "Cuộc sống chả có gì mới mẻ để khám phá". Nguyễn Nhật Ánh xây dựng nội dung và hình tượng nhân vật mơ hồ mà rất thật, giả mà như thật! Khi đọc truyện, chắc hẳn ai cũng có cảm giác người đó rất giống mình nhưng lại không phải mình. Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ mô tả tài tình về một thế giới kỳ lạ của tuổi thơ. Và tài năng của nhà văn là nhìn vào đôi mắt buồn bã của những đứa trẻ con mà thấy ra cả một hậu cảnh sâu thẳm, tưởng tượng ra cả một câu chuyện bi tráng. Đọc sách tôi lại nhớ đến ngày xưa quẩn quanh bên nỗi cô đơn khi gia đình chuyển vào miền đất lạ lập nghiệp. Tuổi thơ của tôi không có nhiều bạn bè ngoài con búp bê làm bằng vải vụn, một con chó nhỏ và những đụn cát. Cuốn sách thấm đượm nỗi buồn mặc dù tác giả đã pha vào đó sự hài hước, nhí nhảnh và có phần ngu ngơ của nhân vật chính. Và hình ảnh đứa trẻ con mỏng manh, buộc phải từ giã vương quốc huy hoàng của nó để dấn bước vào thế giới đầy toan tính và cạm bẫy của người lớn vẫn sẽ ám ảnh tôi không dứt. Một trong những điểm độc đáo là dẫu có nhiều triết lý, nhiều nghị luận nhưng người đọc luôn tìm thấy trong truyện của Nguyễn Nhật Ánh thế giới tâm hồn của mình. Độc giả có cảm giác say sưa với lối kể chuyện duyên dáng, giàu tưởng tượng, cách hành văn trong sáng, những hư cấu kỳ ảo và đối thoại thông minh, dí dỏm của tác giả. Hãy đọc và cảm nhận Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ để thấy rằng giá trị của những câu chữ không đơn thuần là những cảm xúc. Có khi chỉ với một cuốn sách, bạn đã định hướng được cuộc đời mình và hướng tới một tương lai rộng mở.

cảm nhận về cho tôi một vé đi tuổi thơ