Đảo Koh Tral cũng đổi tên thành Phú Quốc (vùng đất giàu có). Việc Mạc Cửu "cũng không ở Nam Vang xuyên suốt", ông Đạt giải thích: (1914 - Từ điển nhân vật lịch sử Việt Nam, Nhà xuất bản KHXH, 1992, tr. 427 và Tự vị tiếng nói Miền Nam, Nhà xuất bản Trẻ, 1999, tr Hai người vợ giàu nhất Ấn Độ, Nita Ambani và Priti Adani. Ảnh: SCMP. Cả hai đều có cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt. Trong cuộc phỏng vấn với Your Story, Priti xác nhận rằng cuộc hôn nhân của bà với Gautam được sắp xếp bởi các bô lão trong gia đình. Review Xuyên không mới nhất, top truyện thể loại hay nhất tại Reviewtruyen247.com Khắp thành Phú Ninh không ai không biết đến An Nguyễn Nguyễn, con gái của An lão gia giàu có nhất thành. Nghe nói An tiểu thư tính tình táo bạo, thường xuyên đánh chửi hạ nhân, dù đã qua 18 mùa Trước khi trở thành phu nhân tỉ phú Thái Lan, Angela Minh Châu (còn gọi là Angela Chu, sinh năm 1991) từng phải trải qua quãng thời gian cơ cực. Cô sinh ra và lớn lên trong một gia đình khó khăn ở Long Xuyên, An Giang. Do bố mẹ ly hôn sớm, cô phải vừa học vừa làm để chăm sóc hai em. Có những lúc, vì không có tiền nên cô buộc phải nghỉ học. Chương 1: Mỹ nhân phu quân. Chương 2: Một hôn vợ chồng. Chương 3: Máu nhuộm phu quân. Chương 4: Kinh phong ngọc lộ. Chương 5: Chi lan ngọc thụ. Chương 6: Phúc quý ngoan đồng. Chương 7: Hai hôn phu quân. Chương 8: Hào vô nhân tính. Chương 9: Nhớ mãi không quên. Một gã công tử nhà giàu thể chất nhu nhược, Trương Huyền xuyên việt qua dị giới, thành một tên quang vinh giáo sư, trong đầu nhiều hơn một cái thần bí thư viện. Giải trí minh tinh, tao nhã phu nhân, thanh thuần hoa hậu giảng đường, cực phẩm ngự tỷ, đáng yêu la lỵ hX74. Trải qua hai ngày, Khâu Thiên Dương rốt cuộc đem ký ức còn lại của thanh thể Bạch Thiến Thiến sắp xếp lại rõ đình Bạch Thiến Thiến có điều kiện, cha là Bạch Tấn Bằng là người sáng lập của Mật Phong Võ, một trong những người mới nổi ở kinh đô, vậy nên cô danh xứng với thực là một thế hệ thứ hai giàu khái hai năm rưỡi trước Bạch Thiến Thiến gả cho người đứng đầu tập đoàn thực phẩm Liêu Định Hiên, từ bạch phú mỹ đại tiểu thư thăng cấp thành phu nhân nhà giàu, cuộc sống của cô có thể nói là thuận buồm xuôi gió, làm mọi người đều hâm mộ không lý mà nói có một bối cảnh hùng hậu của nhà mẹ đẻ, hơn nữa hiện giờ có thân phận là phu nhân nhà giàu ở kinh đô, Bạch Thiến Thiến hoàn toàn chính là đi ngang, nhưng người như vậy cuối cùng lại bị người khác hại Thiến Thiến sở dĩ trở nên thảm như vậy, sự tình nguyên nhân gây ra vấn đề phải bắt đầu từ khi cô 18 đó Bạch Thiến Thiến vừa mới tốt nghiệp cao trung, theo cha đi tham gia một buổi tiệc rượu, ở đó cô đã gặp Liêu Định Hiên và đối hắn nhất kiến chung tình. Bạch Thiến Thiến là cô gái chủ động. Tất nhiên gặp người đàn ông ưa thích phải chủ động tấn công, vì vậy cô ở đây nhận thức được Liêu Định Hiên, ngày hôm sau liền đối với hắn triển khai tấn công kịch liệt. Tuy nhiên, Bạch Thiến Thiến dùng tất cả thủ đoạn đối với Liêu Định Hiên nhưng hắn vẫn như cũ không dao động. Mặc kệ cô hao tổn tâm cơ như thế nào, Liêu Định Hiên trước sau cũng không muốn liếc mắt nhìn cô một cái. Liên tục ở trước mặt hắn bị sỉ nhục không khiến cô bỏ cuộc mà ngược lại làm tình cảm của cô đối hắn thêm cố giác tuyệt vọng này khiến Bạch Thiến Thiến vô cùng đau đớn, thế cho nên mẹ kế Trương Minh Diễm cùng em gái cùng cha khác mẹ Bạch Diên đưa ra cho cô một kế sách tồi tệ, vậy mà cô cũng không chút do dự làm tới đây liền không thể không giới thiệu một chút mẹ kế của Bạch Thiến Thiến và em gái cùng cha khác mẹ này là hai đóa kỳ ba. Trương Minh Diễm là tiểu tam mà cha của Bạch Thiến Thiến nuôi ở bên ngoài, cho đến khi mẹ của Bạch Thiến Thiến qua đời, mới được Bạch Tấn Bằng đưa về Bạch gia, mà Bạch Diên chính là con gái của Trương Minh Diễm cùng Bạch Tấn BằngNói tới Trương Minh Diễm cũng thật là thủ đoạn lợi hại, bà ta vào Bạch gia chưa đến hai năm liền đem người Bạch gia từ trên xuống dưới ngoan ngoãn dễ bảo, đặc biệt là Bạch Thiến thật ngay từ đầu Bạch Thiến Thiến cũng rất chán ghét người mẹ kế này, sau lại cũng dần dần bị sự "Ôn nhu thiện lương" "Nhu hòa hào phóng" của bà ta đả động, thế là dần dần thân thiết với bà ta còn hơn cha Minh Diễm thấy Bạch Thiến Thiến thân cận với mình liền bắt đầu đối cô tiến hành tẩy não. Bà ta đã thành công châm ngòi ly gián quan hệ của Bạch Thiến Thiến với cha và chị gái ruột của cô, làm cô nhận định cha từ nhỏ đã thiên vị chị gái chưa bao giờ thương yêu mình, do đó dần dần cô cùng cha xa cách. Mà cô cùng chị gái lớn hơn tám tuổi, vì chênh lệch tuổi tác quá lớn, từ nhỏ hai người đã không quá thân thiết, lại bị Trương Minh Diễm một bên xúi giục càng lúc càng xa. Mà Bạch Thiến Thiến đối với người mẹ kế này lại nói gì nghe nấy, hoàn toàn bị bà ta nắm trong lòng bàn tay lợi lại chuyện chính, mẹ kế và em gái cho cô một chủ ý là trực tiếp hạ dược Liêu Định Hiên, đơn giản gạo nấu thành cơm, cũng không tin Liêu gia lớn như vậy lại không cho bọn họ một cái giao ước. Bạch Thiến Thiến thế nhưng cảm thấy đây là biện pháp duy nhất, lập tức chuẩn bị một lọ thuốc, sau đó tìm cách vào bữa tiệc của Liêu Định Hiên, lặng lẽ đem thuốc bỏ vào rượu của không biết có phải hay không Bạch Thiến Thiến vận khí quá tốt, kế hoạch này thế nhưng thật sự thành công. Liêu Định Hiên đã trúng chiêu, mà Bạch Thiến Thiến với sự trợ giúp của mẹ kế thành công đem Liêu Định Hiên kéo vào khách sạn. Nhưng ngoài ý muốn chính là Liêu Định Hiên, gia hỏa này vẫn không động vào cô, uống nhiều thuốc như vậy, còn có thể bảo trì lý trí đem cô đẩy ra, cuối cùng cô một mình trong phòng còn hắn ở trong phòng tắm ngây người một Thiến Thiến có bao nhiêu mất mát là có thể nghĩ, bất quá cũng may tin tức cô cùng Liêu Định Hiên đã qua đêm vẫn là truyền đi ra ngoài. Bạch Thiến Thiến biết mình phải tiếp tục kế hoạch, đơn giản giả bộ đáng thương, lấy bộ dạng người bị hại đi Liêu gia tố nói rằng Liêu gia cũng là thật là tốt bụng, sau khi biết chuyện này họ liền tới Bạch gia cầu Thiến Thiến ban đầu còn nghĩ chuyện này chỉ sợ thất bại, bởi vì nàng rõ ràng nhớ rõ, lúc ấy bị nàng kéo vào phòng ánh mắt của Liêu Định Hiên hận không thể giết chết cô. Nhưng mà cô cũng là không có cách nào, chỉ có thể cắn răng diễn tới cùng, trên thực tế cô cũng không có cái gì nắm chắc, nhưng thật ra không nghĩ tới Liêu gia thật đúng là tới cầu Thiên Dương suy đoán, Liêu gia sở dĩ làm như vậy, thứ nhất là giữ lại thể diện của gia tộc, thứ hai Liêu gia cùng Bạch gia vốn dĩ đã lên kế hoạch hợp tác vào thời điểm đó, như thế thuận nước đẩy thuyền kết thành thông gia đối mọi người đều có chỗ lợi, đương nhiên nguyên nhân thứ hai là lớn hơn. Rốt cuộc, một người như Liêu Định Hiên, nếu không vì lợi ích lớn, hắn sẽ tuyệt đối sẽ không cưới Bạch Thiến từ đó Bạch Thiến Thiến liền trở thành Liêu phu nhân, trong thời gian đó Bạch Thiến Thiến tưởng chừng mình sẽ có cuộc sống hạnh phúc, nhưng cô chậm rãi phát hiện sinh hoạt hôn nhân không tốt đẹp như cô tưởng sau khi kết hôn Liêu Định Hiên không ở chung phòng với cô, hơn nữa một tháng khó trở về một lần, mỗi lần trở về cũng hiếm khi cùng cô nói chuyện trên một câu. Ngoài ra bạn gái cũ của Liêu Định Hiên từ nước ngoài đã trở lại, bên ngoài lời đồn đãi nổi lên bốn phía, nói là hai người nối lại tình xưa, đã sớm ở bên ngoài sống chung, Bạch Thiến Thiến cũng dần hoảng trở lại nhà mẹ đẻ, đem nỗi khổ sở của mình nói cho mẹ kế cùng em gái mà cô tín nghiệm nhất nghe. Em gái thân yêu nhất của cô Bạch Diên liền cho cô một ý tưởng, bảo cô ra ngoài tìm một người đàn ông để kích thích Liêu Định Hiên. Bởi vì không có người đàn ông nào chịu được bị vợ mình cắm sừng, cứ như vậy Liêu Định Hiên tất nhiên là có thể đem ánh mắt chú ý đến trên người côBạch Thiến Thiến cảm thấy Bạch Diên nói có lý, cô đã thực sự lên kế hoạch đi tìm một người đàn ông tới kích thích Liêu Định Hiên. Bạch Diên lại "quạt gió thêm củi" Bạch Thiến Thiến liền chọn Viên Trạch Khải- người đã theo đuổi đến cái này Viên Trạch Khải, hắn ở kinh đô lịch sử đen quả thực ba ngày ba đêm đều nói không xong, hắn ở kinh đô nổi danh là hoa hoa công tử, thường xuyên xuất hiện trên giải các tiêu đề giải lý do gì Bạch Thiến Thiến muốn chọn hắn, đương nhiên cũng là chủ ý của Bạch Diên, cô ta nói chính là bởi vì sự nổi tiếng của hắn, nếu cô cùng hắn ở bên nhau, tự nhiên càng có lực sát thương Thiến Thiến có lẽ cũng là "Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng", thật sự cùng hoa hoa công tử này ở bên điều cô mong đợi là Liêu Định Hiên chịu kích thích tới tìm cô lý luận sự tình cũng không có xuất hiện. Thay vào đó hắn ngược lại càng không thường xuyên về nhà, mà những tin đồn về hắn cùng hắn bạn gái cũ thậm chí còn nhiều chỉ có như thế, bởi vì cùng cái hoa hoa công tử đi cùng nhau, thanh danh của cô cũng là xuống dốc không phanh. Phải biết rằng đàn ông kết hôn ở bên ngoài có nữ nhân, đó là biểu hiện của năng lực, mà phụ nữ kết hôn ở bên ngoài có nam nhân đó chính là hạ tiện, không bị kiềm Thiến Thiến trong lúc nhất thời liền trở thành trung tâm bát quái ở kinh đô, mỗi ngày bị người ta chọc cột sống nghị luận, mà cha cô Bạch Tấn Bằng tức giận đến thiếu chút nữa đem cô giết cùng tổ tông tạ tội. Bạch Thiến Thiến thấy biện pháp này không dùng được, hơn nữa Liêu Định Hiên đã không về nhà sau một thời gian dài. Trong tuyệt vọng, cô muốn đi công ty tìm hắn, hy vọng có thể cùng hắn nói chuyện thật tốt, cùng hắn nhận sai, sau đó hai người đều mặc kệ chuyện cũ năm xưa, nếu đã kết hôn thì phải chung sống tốt với là cô không nghĩ tới, cô thế nhưng ở trong văn phòng của Liêu Định Hiên gặp phải bạn gái cũ của hắn, phải biết rằng cô ta chính là cái gai trong mắt Bạch Thiến Thiến. Ngay lúc này cô ta lại xuất hiện ở trong văn phòng của chồng mình, cô có bao nhiêu tức giận là có thể hiểu nữa bạn gái cũ của Liêu Định Hiên cũng không phải cái đèn cạn dầu, một chút cũng không tự giác ngộ mình là tiểu tam. Một bên giả vờ đáng thương, một bên sử dụng lời nói kích thích Bạch Thiến Thiến, chọc giận cô. Bạch Thiến Thiến dưới sự giận dữ liền muốn động thủ đánh cô ta, bàn tay còn chưa rơi xuống trên mặt ả, đã bị vị bạn gái cũ "Thất thủ" này đẩy một chút. Trùng hợp là đầu của Bạch Tinh Tinh đập mạnh vào góc bàn, lập tức chảy máu rồi bất tỉnh nhân mắt ra một lần nữa, chủ nhân của thân thể này đã thay đổi linh hồn, đối với Bạch Thiến Thiến thật sự, đương nhiên không cần hoài nghi cô ấy sớm đã Thiên Dương dựa vào giường bệnh và nhìn lên trần nhà, Bạch Thiến Thiến thật sự đã ra đi hoàn toàn để lại cho cô một cục diện rối rắm còn chờ cô tới thu mà nghĩ lại, đối với cô mà nói, có thể được trọng sinh, có thể lại nhìn thấy ánh mặt trời, được hít thở không khí trong lành một lần nữa và lại cảm nhận được niềm hạnh phúc khi trở thành một người tự do, cô cũng đã kích động đến mức muốn dở mái rắc rối này so với việc tái sinh căn bản không tính là cái động phát ra từ cửa truyền đến hai tiếng không nhẹ không nặng, Khâu Thiên Dương, hiện giờ cũng chính Bạch Thiến Thiến thu hồi suy nghĩ, khụ một tiếng nói "Vào đi"Tiến vào chính là một người đàn ông đẹp trai, đẹp đến mức độ nào, ngay cả kiếp trước cô thường nhìn thấy khuôn mặt của con quỷ kia nhưng bây giờ khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn cô vẫn là bị hắn làm cho hơi ngạc mặt trắng trẻo, không có quá nhiều góc cạnh trên gương mặt. Một đường cong nhẹ nhàng vẽ từ cái trán rồi tập trung ở cằm, sóng mũi thẳng như được một người thầy bậc nhất tạo ra, được điêu khắc cẩn thân, lập thể rõ ràng, đôi mắt đen và sáng đó dường như chứa đựng đầy những ngôi sao, chỉ xem một cái liền sẽ bị hãm sâu trong ăn mặc một bộ trang phục đơn giản giản dị, dù vậy cũng không che được ánh hào quang mà gương mặt mang lại cho hắn, hắn vừa đi vào phòng, chung quanh dường như phảng phất sáng tay hắn mang theo một cái túi, trong túi mang một hộp cơm và một chai sữa nóng. Hắn đi đến mép giường, động tác thuần thục đem bàn trên giường đẩy ra, đặt hộp cơm trên bàn mở ra cái nắp, lại đem chiếc đũa sửa sang lại tốt rồi đặt ở trước mặt cô, cắm ống hút vào bình sữa nhét vào trong tay xong hết thảy lúc này mới ngồi ở mép giường hỏi cô "Có tốt hơn chút nào không?""Khá hơn nhiều." Bạch Thiến Thiến đáp một câu liền bắt đầu ăn cơm, cô cũng thật là đói ngồi ở đầu giường cũng không có nói nữa, động tác tự nhiên xốc lên cái chăn trên chân cô lên, đem một chân cô cầm lấy tới đặt ở trên đùi hắn, động tác ôn nhu giúp cô mát Thiến Thiến lại như bị đâm, vội vàng đem chân lùi về, mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, nhưng biểu cảm của hắn lại so với cô còn kinh ngạc nhướn mày, kia một đôi mắt mờ mịt nhàn nhạt hơi nước, thuần lương lại vô tội, nhìn qua quả thực miễn bàn có bao nhiêu câu Thiến Thiến vội vàng phục hồi tinh thần lại, ho khụ một tiếng hòa hoãn sắc mặt, lúc này mới dường như không có việc gì bắt đầu ăn cơm, "Không có gì, ngươi về sau không cần lại làm những việc này."Cô cũng không nhìn hắn, nhưng hắn tựa hồ vẫn luôn ở trên người cô đánh giá, Bạch Thiến Thiến cũng không để ý nhiều như vậy, vẫn như cũ bình tĩnh ăn cơm. Cũng không biết qua bao lâu, cô nghe được hắn tựa hồ nhẹ nhàng thở dài, sau đó đứng dậy đi đến một bên trên sô pha ngồi xuống, cầm tạp chí trên ghế sô pha lên Thiến Thiến lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một này là tài xế kiêm vệ sĩ của Bạch Thiến Thiến đời trước tên là Lê Chi An, bất quá trừ việc đó ra hắn còn kiêm một số công việc, tỷ như công cụ sai vặt của Bạch Thiến Thiến, mát xa miễn phí, máy giặt miễn phí, thỉnh thoảng còn muốn đảm đương đầu bếp và bảo mẫu của Thiến Thiến yêu cầu hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó, hơn nữa không hề nửa câu oán hận, làm không biết mệt, hắn đưa ra lý do là Bạch Thiến Thiến đã từng cứu hắn khi hắn gặp nạn, vì cô hắn làm cái gì đều vậy Lê Chi An trở thành người đáng tin cậy nhất của Bạch Thiến Thiến ngoài mẹ kế cùng muội nhiên, tín nhiệm hắn chính là Bạch Thiến Thiến đời trước, còn về phần cô, cô không tin ai ngoài chính mình. Chương 18 Canh gà tình yêu Editor Bonnie Tên đã lên dây, không bắn không được. Nhưng cho dù đã biết trước chuyện này, Tả Minh Nhiên cũng không có cách nào khác, tuy cô mang tiền vào đoàn, nhưng cũng không phải là nhà đầu tư lớn nhất, nhân vật quan trọng như nữ phụ thì cô không có cách nào nhúng tay vào. Huống chi, Ôn Phỉ Phỉ cũng không có làm gì sai, bỏ qua ân oán cá nhân giữa hai người, Ôn Phỉ Phỉ không có □□, kỹ thuật diễn lại khả quan, làm nữ phụ cũng là tới cứu nguy, hợp tình hợp lý. Nhưng mà có sự so sánh như vậy, thân là nữ chính Tả Minh Nhiên lập tức có vẻ ảm đạm không có ánh sáng. Phòng trang điểm của phim trường cũng không tính là xa hoa, tiếng ồn ào bên ngoài xuyên qua cánh cửa mỏng manh, Tả Minh Nhiên thoáng nghe thấy tiếng có người chào hỏi với Ôn Phỉ Phỉ. An Kỳ nhịn không được khẽ nói thầm “Sao cô ta cứ như âm hồn không tan vậy, chị Nhiên đi tới đâu cô ta theo tới đó.” Mao Mao lập tức nói "Đừng nói lung tung, chú ý lời nói của em." An Kỳ tự biết mình lỡ lời, le lưỡi, “Em đi nấu nước.” Nói là phòng trang điểm, thật ra cũng là phòng nghỉ, diện tích phòng không lớn, nhưng có đủ mọi thứ. An Kỳ cất riêng những thứ mang theo, cắm ấm nước bắt đầu nấu nước. Mao Mao ở bên cạnh nhìn, cũng không động tay, chỉ khi An Kỳ làm sai việc gì mới lên tiếng chỉ bảo. * Mình thấy có lẽ tác giả ghi nhầm tên trợ lý mới của chị Nhiên, An Nhiên 安然 và An Kỳ 安琪 mà đa số tác giả viết An Kỳ nên mình sẽ edit thành An Kỳ hết nha. Tả Minh Nhiên nhìn hai người qua gương, An Kỳ là fan của Tả Minh Nhiên, nghe nói đã thích cô năm năm, dùng những lời trong giới fan mà nói, chính là một fan only không hơn không kém. Lớp trang điểm của phim hiện đại nhìn như đơn giản, trên thực tế cũng rất khó, dù sao nếu là phim cổ trang có thể để người ta nhìn ra dấu vết trang điểm, nhưng phim hiện đại phải làm sao cho tự nhiên nhất, hơn nữa còn phải làm sao để ăn ảnh cùng với vấn đề hậu kỳ, cách giữ lớp trang điểm đúng cảnh cần chuyên viên trang điểm tự nắm chắc. Trang Bách hỏi “Chị Nhiên, hôm nay chị quay phân cảnh nào thế?” Tả Minh Nhiên nhắm mắt lại, nói cảnh quay hôm nay cho anh ta biết. Ngày đầu tiên của bộ phim mới, bất kể là ai cũng mong cảnh mở hàng là điềm tốt, cho nên cảnh diễn cũng không khó. Từng lời thoại trong cảnh này Tả Minh Nhiên đã thuộc lòng từng chữ, ở nhà còn đối diễn với An Kỳ mấy lần. Dù là vậy, trong lòng cô vẫn có chút không chắc, lúc trang điểm mở kịch bản ra đặt trên đùi, không cần biết mình có xem hay không, nhưng tóm lại trong lòng cũng có chỗ được an ủi. Trang Bách nhìn thoáng qua, buồn cười nói "Chị Nhiên sao lần này chị lại lo lắng như vậy?” Anh ta đã theo Tả Minh Nhiên rất lâu, đã làm rất nhiều tạo hình nhân vật cho cô, nhưng đúng là lần đầu tiên thấy cô lo lắng như vậy. Tả Minh Nhiên mơ hồ “Ừ” một tiếng, nắm chắc thời gian nhìn qua kịch bản. Trang Bách cố ý muốn cô giảm bớt cảm giác căng thẳng, trêu ghẹo nói “Chẳng lẽ chị Nhiên bị tiểu thịt tươi dọa sợ rồi?” Tuyến tình cảm của kịch bản là tình chị em, Tả Minh Nhiên đóng vai một người sắp bước vào tuổi ba mươi, sự nghiệp thành công nhưng hàng ngày vẫn bị cha mẹ thúc giục kết hôn. Mà nam chính, là một nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp, mới bước chân vào xã hội, cái gì cũng không biết. Vì để thể hiện cảm giác thiếu niên trong tiểu thuyết, người đóng vai nam chính là một tiểu sinh lưu lượng trong nước, tên Nhậm Lộ Sinh, nhỏ hơn Tả Minh Nhiên hai tuổi, ra mắt trong một nhóm nhạc thần tượng, có vô số fan hâm mộ cuồng nhiệt, đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của anh ta, sau khi tin tức bị tuồn ra đủ loại tin tức bay đầy trời. Sở dĩ Tả Minh Nhiên biết rõ như vậy, cũng là vì trước kia khi công bố ảnh tạo hình, cô bị một số Blogger có ý xấu nói cô trâu già đòi gặm cỏ non. Tả Minh Nhiên đối với cụm từ này vô cùng tủi thân, cô mới 26 tuổi thôi, sao đã nói là trâu già gặm cỏ non rồi? Hơn nữa nhìn gương mặt không hề lưu lại vết tích năm tháng của cô xem, cuối cùng là ai được lợi thì không rõ đâu à. Cuộn kịch bản lại thành một thanh giấy, Tả Minh Nhiên gõ nhẹ lên tay phải của Trang Bách, “Nói loạn gì đó? Lo trang điểm của cậu đi.” Trang Bách đang kẻ mắt cho cô, sau khi bị gõ thì giả bộ kêu rên hai tiếng, Tả Minh Nhiên bị hành động làm quá của anh ta làm bật cười, sự căng thẳng trong lòng cũng giảm đi không ít. Ngày đầu tiên quay phim, ngoại trừ truyền thông, còn có các fan từ khắp nơi đến, điều Tả Minh Nhiên không nghĩ tới chính là, fan của mình cũng chạy đến đây không ít. An Kỳ ôm một đống quà chạy tới hỏi cô có muốn qua đó chào hỏi hay không, Tả Minh Nhiên suy nghĩ nói “Được, đi thôi.” Đây là lần đầu tiên Tả Minh Nhiên chào hỏi với fan ở cự ly gần, thấy cô đi đến, mấy cô gái nhỏ lập tức hưng phấn giơ cao tấm bảng trong tay, trong miệng gọi tên cô. Tả Minh Nhiên đi qua, chào hỏi với bọn họ, có người la lên “Nhiên Nhiên, không được mặc quần áo quá mỏng.” Cuối mùa hè đầu mùa thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm vô cùng lớn, Tả Minh Nhiên kéo kéo áo khoác trên người, nói “Quần áo à, bên trong là trang phục diễn.” Lại có người hô lên “Nhiên Nhiên, quay phim cho tốt nhé!” Tả Minh Nhiên cười cười, nắm tay lại làm cho mình động tác cố lên, “Chắc chắn rồi.” Nhóm fan lập tức thét lên một trận chói tai, Tả Minh Nhiên lại nói với bọn họ mấy câu, chụp ảnh chung, dặn dò “Phim trường đông đúc, mọi người nhớ chú ý an toàn nhé.” Nhóm fan lập tức cảm động không thôi, vội vàng gật đầu, "Nhiên Nhiên chị yên tâm đi đi." Tả Minh Nhiên "..." Lễ bấm máy kết thúc thuận lợi, cuộc phỏng vấn ngắn trôi qua, giới truyền thông và fan lần lượt rời đi, đoàn phim cũng bắt đầu tiến vào quá trình quay phim. Tả Minh Nhiên nhận lấy ly nước An Kỳ đưa qua uống một hớp, vỗ vỗ gương mặt cười đến cứng đờ trước máy ảnh, “Được rồi, đi thôi.” An Kỳ “Chị Nhiên, chị đừng nói kiểu bi tráng như vậy chứ.” Tả Minh Nhiên lại uống thêm một hớp, bên chỗ đạo diễn lại tiếp tục thúc giục, cô nói nhanh một câu “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi”, lúc này mới cởi áo khoác đi qua. An Kỳ bên cạnh nghe rõ lời cô nói, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ. Cảnh quay đầu tiên chính là cảnh nam nữ chính gặp nhau, nghiên cứu sinh tốt nghiệp Mạc Cách ngày đầu tiên đi làm, tiền bối nhắc hắn không nên trêu chọc Đại Ma Vương của công ty, nhưng vừa dứt lời, không biết sao Giang Na đã xuất hiện trong tầm mắt hai người, Mạc Cách vì không hề biết Giang Na trông thế nào, cũng không nhìn tiền bối đang điên cuồng ra dấu cho hắn mà cùng cô đi vào thang máy, trong lúc đó Giang Na nghe một cuộc điện thoại, văn kiện trong tay vô tình bị rơi, Mạc Cách giúp cô nhặt lên. Đạo diễn diễn giải cho bọn họ xong, đọc lại kịch bản, rất nhanh đã bắt đầu quay phim. Cảnh đầu tiên là nam chính Mạc Cách sáng sớm chạy đến công ty, bởi vì sắp bị muộn nên thở hồng hộc, sau đó chạm mặt với tiền bối chung ngành. Thư ký trường quay dập bảng clapperboard, Nhậm Lộ Ninh từ ngoài cửa xông vào. Lần đầu tiên, trực tiếp chạy ra khỏi máy quay. Lần thứ hai, chạy chậm, như bước đi vào show catwalk. Lần thứ ba, nhìn không ra chút dấu vết nào của việc vội vàng đi làm. … Tình tiết ngắn ngủn không đến một phút trong kịch bản, Tả Minh Nhiên trơ mắt nhìn Nhậm Lộ Ninh quay lỗi năm lần, sau mỗi lần gương mặt của đạo diễn ở phía sau máy quay càng khó coi hơn, biểu hiện dần dần tăng hiệu quả. Bởi vì người quay kế tiếp là mình nên Tả Minh Nhiên chờ bên cạnh, trơ mắt nhìn đạo diễn từ từ sụp đổ, cùng với diễn xuất không chút tiến bộ của Nhậm Lộ Ninh trong màn ảnh. NG vài lần, đạo diễn cũng bực bội, trước khi ông tức giận, phó đạo diễn vội vàng nói “Lộ Ninh đi tìm cảm giác đi, chúng ta quay cảnh kế tiếp đi, cái đó, Minh Nhiên ơi?” Nghe thấy tên mình, Tả Minh Nhiên hít sâu một hơi từ trên ghế đứng dậy, "Em đây ạ." Bối cảnh đằng kia đã được sắp xếp lại, theo tiếng dập bảng của thư ký trường quay, Tả Minh Nhiên nhanh chóng tiến vào kịch bản. Buổi sáng ở đại sảnh công ty có rất nhiều người di chuyển, Tả Minh Nhiên từ ngoài cửa tiến vào, giày cao gót nện trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy, cô cúi đầu lạnh nhạt nhìn đồng hồ, trên gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, cả người từ trên xuống dưới đều như đang nói rằng người sống chớ lại gần, đám đông vì sự xuất hiện của cô mà yên lặng vài phần, thậm chí còn tự nhiên tạo một con đường cho cô đi qua. Tả Minh Nhiên không liếc mắt đi qua, cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn thoại, “Trong vòng năm phút nữa mà không xuất hiện, anh trực tiếp đi làm thủ tục thôi việc.” Đạo diễn hô "Cắt" một tiếng. Cảnh này không có gì khó, mặc kệ thế nào, dù sao một lần đã qua, sắc mặt đạo diễn cũng đã hòa hoãn hơn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ngày đầu tiên quay phim, ai cũng không muốn rắc rối, nếu Tả Minh Nhiên NG vài lần giống Nhậm Lộ Ninh, chỉ sợ bọn họ còn chưa kịp làm gì đã phải chịu chết. Tiếp đó tim Tả Minh Nhiên đập loạn xạ, hiện trường nhiều nhân viên công tác và diễn viên như vậy, cô tưởng mình sẽ không nhịn cười được, nhưng khi đi vào bối cảnh rồi cô mới phát hiện nó hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ. Ánh đèn chiếu vào mặt, máy quay cách đó không xa, căng thẳng đến mức da ngứa ran, cô hoàn toàn cười không nổi, chỉ muốn mau mau kết thúc. “Thế nào?” Không thấy mình diễn thế nào, Tả Minh Nhiên lo lắng, túm lấy An Kỳ hỏi “Có chỗ nào không ổn không?” An Kỳ nhìn cô dựng thẳng ngón cái lên, “Vô cùng tốt, bước đi như người mất hết tính người.”* Mất hết tính người Lục thân bất nhận 六亲不认 Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận. Cảnh kế tiếp là do Tả Minh Nhiên và Nhậm Lộ Ninh cùng nhau diễn, đạo diễn gọi hai người bọn họ qua chỉ giảng, Tả Minh Nhiên chăm chú nghe, vẫn luôn gật gù. Cảnh này vẫn không có độ khó nào gì như cũ, Tả Minh Nhiên điều chỉnh trạng thái một phen, Nhậm Lộ Ninh ở bên cạnh nhìn cô, cong khóe môi, nở nụ cười nghịch ngợm, “Tiền bối, đã làm phiền chị rồi.” Tả Minh Nhiên nở nụ cười, giọng điệu không tính là thân thiện nói “Không phiền gì, mọi người cùng nhau làm việc thôi.” Cuộc nói chuyện của hai người nhanh chóng kết thúc, thư ký trường quay đi đến dập bảng, hiện trường lập tức yên lặng. Tả Minh Nhiên xuất hiện ở trước thang máy, những người đang chờ thang máy tốp năm tốp ba đột nhiên tản ra, chỉ còn lại Nhậm Lộ Ninh vẫn còn ngơ ngác ngây ngốc đứng đó, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Tả Minh Nhiên đang ôm văn kiện qua hình ảnh phản chiếu của cửa thang máy, hắn xoay người, vươn tay nói "12345." Tả Minh Nhiên lập tức sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, biểu cảm nhỏ xíu bị máy quay thu lại, bên tai rất nhanh đã truyền đến âm thanh hổn hển của đạo diễn, “Cắt cắt cắt, Tả Minh Nhiên cô làm gì đó?” Không có thu âm trực tiếp tại hiện trường, trên màn ảnh chỉ có thể thấy miệng Nhậm Lộ Ninh động đậy, nhưng Tả Minh Nhiên biết rõ anh ta không đọc lời thoại mà đọc một dãy số. Nhậm Lộ Ninh xấu hổ gãi gãi đầu, xin lỗi “Thật xin lỗi tiền bối, em vẫn chưa thuộc lời thoại.” Tả Minh Nhiên thầm nghĩ chưa học thuộc lời thoại, trái lại năm chữ nhớ rất rõ. Không ra tay đánh người tươi cười, Tả Minh Nhiên khoát khoát tay với anh ta, ra hiệu với đạo diễn diễn lại lần nữa. Lần thứ hai, Nhậm Lộ Ninh không có hề tỏ ra hối lỗi hay ăn năn, mà tiếp tục niệm phép mấy con số của anh ta, may mà Tả Minh Nhiên đã học thuộc kịch bản, nghe đối phương đọc 12345, vậy mà lại thuận lợi diễn tiếp được. Đuối sức sau khi diễn xong một cảnh, cảm giác căng thẳng của Tả Minh Nhiên đã giảm đi không ít, tuy có lúc bị NG, nhưng số lần cũng không nhiều, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được. Cảnh buổi sáng đã sớm kết thúc, An Kỳ đi nhận cơm, Tả Minh Nhiên ngồi trên ghế đọc kịch bản, một bóng người từ bên kia đi đến, chắn gần hết ánh sáng. Tả Minh Nhiên còn tưởng là An Kỳ quay lại, thuận miệng nói “Mọi người ăn trước đi, một lát chị ăn sau.” Bóng người không di chuyển, ngược lại nở một nụ cười trầm thấp. Nghe được thanh âm quen thuộc, Tả Minh Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về người mới tới, “Yến Vân Dương?” Yến Vân Dương gật gật đầu, hôm nay anh mặc một chiếc áo hoodie màu đen, tóc không xịt keo như bình thường, mà mặc kệ nó rũ xuống, có vài sợi rơi lòa xòa trước mắt che trên ngang chân mày khiến người trông trẻ ra rất nhiều. Tả Minh Nhiên lúc này mới phát hiện hôm nay anh không đeo kính, nhớ tới sáng nay anh mới bay về, vội vàng chừa chỗ trống, nói “Sao anh lại đến đây? Không phải anh mới đi công tác về sao?” Yến Vân Dương đặt bình giữ nhiệt lên bàn, nói khẽ “Đến công ty một chuyến, không có việc gì nên quay về rồi.” Anh chỉ chỉ bình giữ nhiệt ý bảo cô mở ra, Tả Minh Nhiên nghe theo, vừa mở nắp ra đã có một mùi thơm lan tỏa. Nước dùng gà vàng óng được đựng trong bình giữ nhiệt, trên mặt không thấy dầu mỡ, nhìn qua trông rất ngon miệng. Yến Vân Dương “Thời gian hầm chưa đủ lâu, và mùi vị có lẽ không ngon lắm.” Tả Minh Nhiên tay run run cầm canh gà tình yêu, ngước mắt lên cẩn thận nhìn về phía Yến Vân Dương hỏi “Đây là bữa trưa anh làm cho tôi sao?” Chương 8 Trà xanh xuất hiện Editor Bonnie Dựa vào chuyện trời biết đất biết tôi biết cô không biết, Tả Minh Nhiên tặng cho trợ lý trang phục một ánh mắt đã không tin tưởng tôi mà cô còn nói bậy nói bạ, khẳng định dạ dày mình bé lắm, hoàn toàn không tồn tại chuyện ăn nhiều. Dù sao Yến Vân Dương không có ở đây, ai có thể chứng minh buổi sáng cô không chỉ ăn ba cái bánh bao, một cái trứng luộc và ăn một chén cháo trắng lớn chứ? Tả Minh Nhiên nói chắc chắn như vậy, trợ lý trang phục dù có nghi ngờ cũng không thể búng vào bụng cô xem cô đã ăn cái gì, đành phải uyển chuyển nhắc nhở "Ống kính sẽ phóng đại những khuyết điểm của chị, bây giờ chúng ta thấy vậy nhưng khi lên hình sẽ thấy rất khác, ở hiện trường còn có mấy vấn đề về ánh sáng góc quay chụp nữa, coi như những chi tiết không… rõ ràng nhất cũng sẽ dễ bị người khác phát hiện, cũng có thể bị khoa trương phóng đại." Lúc nói những lời này, ánh mắt trợ lý trang phục rơi lên bụng không nổi rõ của Tả Minh Nhiên, tuy chưa nói gì, nhưng còn hơn là đã nói. Nhưng Tả Minh Nhiên da mặt dày, không những không đỏ mặt, còn có thể cây ngay không sợ chết đứng mà kiếm cớ cho mình, "Hôm qua chị ngủ hơi trễ, không ngủ đủ, hôm nay bị phù một chút." Trợ lý trang phục "..." Lừa quỷ à? Có ai bị phù mà chỉ phù ở bụng không hả…! Trợ lý trang phục oán niệm nhìn Tả Minh Nhiên, thấy cô không có chút xấu hổ nào, quay người kéo Mao Mao ra bàn cách "khử phù nề" hiệu quả. Còn lại một mình Tả Minh Nhiên ở trong phòng thay đồ, tự thưởng thức dáng người xinh đẹp của mình trong gương, Tả Minh Nhiên chân thành nói "Được đó, vụ này buôn bán có lời rồi." Mặc dù đời trước thể trạng cô ăn thế nào cũng không mập, nhưng so sánh với dáng người ma quỷ của Tả Minh Nhiên vẫn còn kém xa một đoạn, nhớ ngày đó cô quản miệng cỡ nào, tập thể dục cỡ nào cũng đều không thành công, hôm nay xuyên vào trong sách, vậy mà cần cái gì có cái đó. Chuông điện thoại di động vang lên, Tả Minh Nhiên xốc tầng tầng lớp lớp quần áo trên ghế, vừa tìm được điện thoại, đã nghe thấy tiếng gõ cửa ngắn ngủi. Lúc này mà đến thì chỉ có nhân viên công tác, Tả Minh Nhiên đang mải mê đọc tin nhắn không thèm nhìn lên nói “Vào đi.” “Là tôi.” Không có ai mở cửa, giọng một người đàn ông truyền qua từ cánh cửa, dừng một chút, người đàn ông nói "Hiện tại có được hay không?" Nghe âm thanh này, Tả Minh Nhiên khiếp sợ thiếu chút nữa đã quăng luôn cái điện thoại, không xác định hỏi "Yến Vân Dương?" “Ừ.” Nhận được câu trả lời khẳng định, Tả Minh Nhiên xách váy lên đi qua mở cửa cho anh. Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có mình Yến Vân Dương đứng ngoài cửa. Nhìn thấy anh, Tả Minh Nhiên không khỏi nghĩ đến lời nói hai mươi phút trước của mình, quả nhiên làm người không thể nói năng tào lao, lỡ trùng hợp gặp người trong cuộc, tình cảnh xấu hổ này chỉ có trường hợp đi nhầm nhà vệ sinh là so sánh được. Ho hai tiếng làm ra vẻ tự nhiên, Tả Minh Nhiên hỏi "Anh đến khi nào vậy?" Dáng người Yến Vân Dương rất cao, Tả Minh Nhiên mang giày đế bằng đứng cạnh anh thì chỉ cao đến vai anh, hai người một người đứng trong cửa một người đứng ngoài, khoảng cách không xa, Yến Vân Dương phải cúi đầu mới và Tả Minh Nhiên phải ngẩng đầu thì hai người mới đối mặt với nhau. "Vừa mới." Lời nói đảo qua trong miệng, khi ra ngoài lại thay đổi. Tuy không biết tại sao khi mấy người kia ra ngoài anh lại trốn họ, nhưng nhìn Tả Minh Nhiên trước mặt, Yến Vân Dương cảm thấy mình đã tìm ra lý do. Dễ nhận thấy Tả Minh Nhiên nhẹ nhàng thở ra "Vậy à…" Ánh mắt Yến Vân Dương rơi vào bờ vai vì cô buông lỏng mà rũ xuống, nhớ tới vừa rồi người này còn thề son sắt rằng mỗi ngày chỉ đều ăn rau quả, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Tả Minh Nhiên suy nghĩ, nếu Yến Vân Dương đến sớm hơn mấy phút, khi Mao Mao và trợ lý trang phục đi ra ngoài sẽ gặp anh, khi đó họ sẽ nói cho cô hay, mà không phải là im lặng đi luôn. Xác định được Yến Vân Dương không nghe thấy gì Tả Minh Nhiên lập tức thoải mái hơn, dựa vào khung cửa hỏi "Sao anh lại ở chỗ này? Không phải anh đi làm sao?" Sau khi chạy xe đi không lâu, Yến Vân Dương vòng xe trở lại, anh đưa cái vòng tay cẩm thạch trong tay ra trước mặt Tả Minh Nhiên, "Vòng tay của cô bị rơi." Vòng tay bằng bạc, phía trên khảm mười mấy viên ngọc thạch kích thước giống nhau, tay nghề rất tinh xảo, ngay cả khi không có ánh sáng, cũng có thể nhìn ra ánh sáng chói loá đặc biệt của ngọc thạch. Nhìn thấy vòng tay, Tả Minh Nhiên có chút mờ mịt, "Nhưng hôm nay tôi không đeo vòng tay.” Cô không có thói quen mang đồ trang sức, huống hồ vì để thử lễ phục thuận tiện hơn, style quần áo hôm nay của cô thiên về hướng thoải mái hơn, đeo một chiếc vòng tay đẹp đẽ như vậy không hợp thời trang, "Có phải là có ai làm rơi trên xe anh không?" Yến Vân Dương nhìn cô thật kĩ, "Không có." "Chắc chắn như vậy à?" Tả Minh Nhiên nhíu mày, cầm lấy vòng tay lật qua lật lại xem. Yến Vân Dương thản nhiên nói "Chỉ có cô từng ngồi qua ghế tay lái phụ." Động tác cầm vòng tay của Tả Minh Nhiên khựng lại, nâng mí mắt lên nhìn về phía anh, Yến Vân Dương mặt không đổi sắc, ý cười ôn hoà đọng trên mặt, cách ba mét vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông. Từ chối cho ý kiến khẽ gật đầu, Tả Minh Nhiên cất vòng tay đi, nói tránh đi "Tôi không nhớ rõ mình có cái vòng tay như vậy không, để lát nữa tôi hỏi trợ lý, nếu không phải thì tôi sẽ trả lại cho anh." Nhìn dáng vẻ không để ý của cô, Yến Vân Dương như có điều suy nghĩ hạ mắt xuống, che giấu ánh mắt vui vẻ. Chủ nhân của chiếc vòng tay vẫn chưa tìm được, ngược lại là cửa của phòng thay đồ bên cạnh mở ra, Quan Tâm Nhị và trợ lý của cô ta vừa cười nói vừa đi ra. Tả Minh Nhiên nghe tiếng nhìn sang, thấy lễ phục Quan Tâm Nhị mặc trên người, mi mắt lập tức giật mạnh. Dưới tình huống bình thường, tất cả những ngôi sao nữ cùng xuất hiện trên cùng một sân khấu, đều cố gắng tránh bị đụng kiểu dáng và màu sắc quần áo, một là vì tránh trường hợp đụng hàng gây xấu hôt, hai là tránh cho bị người ta mang ra so sánh. Lễ phục của Quan Tâm Nhị là loại váy ren tutu dài đến bắp chân, kiểu dáng trẻ trung, có sức sống, cho dù có hoa lệ quá, nhưng phong cách tổng thể lại nghiêng về phong cách công chúa thanh thuần xinh đẹp, trái ngược hoàn toàn với Tả Minh Nhiên mặc váy dài mang phong cách retro nhẹ nhàng, đằm thắm. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ màu sắc trang phục, đều là màu xanh da trời, thậm chí phần ren trên vai và váy cũng quá quen thuộc. Nếu không phải lễ phục trên người mình vẫn chưa cởi ra, Tả Minh Nhiên cũng sẽ nghi ngờ có phải Quan Tâm Nhị lấy lễ phục của nàng sửa lại hay không. Cùng lúc, Quan Tâm Nhị cũng chú ý tới Tả Minh Nhiên đứng ở cửa, nhìn thấy lễ phục trên người cô, đáy mắt Quan Tâm Nhị lướt qua một tia hung ác. Nhưng mà mục tiêu bây giờ của cô ta không phải là Tả Minh Nhiên, khoé mắt nhìn thoáng qua bóng dáng người đàn ông đứng ở hành lang, Quan Tâm Nhị hít sâu một hơi, sau đó hét to lên như đã thấy cái gì đó đáng sợ lắm, lạnh run trốn ra phía sau trợ lý. Tiếng hét chói tai nhanh chóng thu hút những người khác, nhân viên công tác bị doạ không nhẹ, vội vàng lao tới hỏi "Sao thế? Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Cháy hả?" Nghe thấy tiếng động Mao Mao cũng khẩn cấp chạy tới, chẳng qua khi thấy Tả Minh Nhiên bên cạnh Yến Vân Dương thì dừng bước, kéo quần áo của trợ lý trang phục chưa hiểu rõ đứng ở bên ngoài cách vài bước, "Không có việc gì, chúng ta không cần vào." Tả Minh Nhiên ôm cánh tay, nghe nhân viên công tác hỏi thăm, hất cằm về phía Quan Tâm Nhị, "Tôi không biết, hỏi cô ta đi." Bị mọi người vây quanh quan tâm Quan Tâm Nhị dáng vẻ giật mình hoảng sợ lã chã sắp khóc, cúi đầu, nhỏ giọng nói "Tôi… tôi vừa thay quần áo xong, không nghĩ tới trong hành lang có đàn ông, thật xin lỗi, đã khiến mọi người phải lo lắng." Nói xong, Quan Tâm Nhị cúi người xin lỗi mọi người. Tả Minh Nhiên im lặng liếc mắt, duỗi ngón tay chọt chọt Yến Vân Dương bên cạnh, nói nhỏ "Anh nghe thấy không, là tại anh đó." Yến Vân Dương vuốt vuốt mũi, không nói lời nào. Trận này làn không ít người tụ đến, ngay cả Ôn Phỉ Phỉ cũng đi ra khỏi phòng thay đồ của mình, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Quan Tâm Nhị, tiến lên nắm chặt tay cô ta ăn ủi "Không có việc gì không sao, đừng khóc, chúng tôi biết cô không cố ý." Tả Minh Nhiên nghe mà thấy ê răng, nhịn không được châm biếm, "Không phải cố ý mà là cố tình." Biết là sợ bóng sợ gió một hồi, nhân viên công tác bận rộn lập tức tản ra, có người tò mò người đàn ông bên cạnh Tả Minh Nhiên, vừa mới mở miệng hỏi, đã bị kéo đến một bên, đồng nghiệp thần thần bí bí nói "Cái này mà cũng không biết, nhìn xem hot search trên Weibo bây giờ là gì!" Ôn Phỉ Phỉ định kéo Quan Tâm Nhị đi, nhưng chưa đạt được mục đích, Quan Tâm Nhị chỉ có thể bỏ Ôn Phỉ Phỉ vướng bận sang một bên, xin lỗi nói "Phỉ Phỉ, tớ hù dọa đến người khác, vẫn phải đến nói lời xin lỗi." Ôn Phỉ Phỉ nhìn thoáng ra sau, nhếch miệng nói "Ai có thể doạ cô ta chứ.., nói cô ta doạ người khác còn thấy được." Quan Tâm Nhị khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ "Có gì cũng không nên nói như vậy, dù sao tất cả mọi người đều làm chung một chỗ, phải hòa bình sống chung mới đúng." "Được rồi được rồi, tôi thua cô rồi." Ôn Phỉ Phỉ bất đắc dĩ vung tay, "Tâm Nhị cô quá lương thiện rồi, được rồi, cô đi đi, tôi không muốn nói chuyện với cô ta đâu." Quan Tâm Nhị nhìn Ôn Phỉ Phỉ cười cảm kích "Cảm ơn cậu nha Phỉ Phỉ." Đợi đến khi mọi người đi gần hết, Quan Tâm Nhị mới xoay đầu lại, cẩn thận nhìn về phía Yến Vân Dương. Tuổi Quan Tâm Nhị không lớn lắm, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, mái tóc dài bồng bềnh, cô ta từng được mệnh danh là hoa hậu giảng đường khi mới ra mắt. Nhưng trong ngành giải trí mãi mãi không thiếu tuấn nam mỹ nữ, Quan Tâm Nhị xuất hiện giống như ném một viên đá vào biển rộng, dù có gợn sóng thì cũng nhanh chóng biến mất không còn gì nữa. Thời gian sau khi ra mắt Quan Tâm Nhị đều không nhận được tài nguyên tốt, cho dù người đại diện đã từng khuyên cô ta nên tĩnh tâm trầm tĩnh, không lấy được tài nguyên thì nói gì cũng uổng công. Nhân vật phim truyền hình lần này là do bản thân cô ta thông qua một nhà sản xuất mà có được, sau khi người đại diện biết được cái gì cũng không nói, quả nhiên đã chấp nhận cách làm của cô ta, nhưng mà năng lực của nhà sản xuất kia có hạn, cho cô ta một nhân vật cũng chỉ là một nhân vật nữ số 4 không có chút cảm giác tồn tại nào, muốn có thêm nhiều tài nguyên hơn nữa, chỉ có thể thay đổi con đường đi. Do dự đi về phía trước hai bước, Quan Tâm Nhị cắn môi dưới, vành mắt hơi đỏ nhìn Yến Vân Dương, ngoài miệng lại điềm đạm đáng yêu nói "Chị Nhiên, em xin lỗi, vừa rồi đã hù dọa chị rồi." Tả Minh Nhiên vốn định làm người qua đường, quăng cục diện rối rắm cho Yến Vân Dương, kết quả Quan Tâm Nhị lại nhắc tên cô, không khách sáo trả lời lại "Đúng đó, cô cũng biết mình đã hù dọa tôi, vậy cô muốn trả lỗi thế nào?" "Trả lỗi?" Quan Tâm Nhị hoàn toàn không ngờ tới Tả Minh Nhiên lại ra chiêu không đúng bài như vậy. "Nếu không thì sao?" Tả Minh Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, "Nếu như xin lỗi, đều sử dụng mồm mép qua loa là xong, không cần phải trả giá, vậy làm được gì?" Quan Tâm Nhị nhận được ánh mắt nghiêm khắc của Tả Minh Nhiên, không tự chủ được mà nấc nụt, ý thức được mình xấu mặt, Quan Tâm Nhị vội vàng che miệng lại, cũng mặc kệ cô ta hít sâu thế nào, hết tiếng nấc này đến tiếng nấc khác liên tục phát ra từ miệng cô ta, làm cho cô ta không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Tả Minh Nhiên suy ngẫm nói "Không phải cô chỉ nói suông cho có thôi chứ?" Ánh mắt Quan Tâm Nhị nhìn về phía Yến Vân Dương như chứa thêm ý cầu cứu, trong lòng cô ta biết rõ, đàn ông thích nhất chính là những cô gái nhỏ thanh thuần như cô ta, đặc biệt là khi… khi cô ta bất lực nhất, có thể… khơi dậy ý định muốn bảo vệ của bọn họ. Hôm nay có thể nhìn thấy Yến Vân Dương là chuyện ngoài dự đoán, cho dù Tả Minh Nhiên có ở đây, Quan Tâm Nhị cũng không muốn buông tha cơ hội này, dù là bí quá hóa liều cũng được, chỉ cần leo được lên người Yến Vân Dương, cuộc sống sau này của cô ta sẽ tốt hơn nhiều. Dù sao, cái gọi là vợ chồng của bọn họ đều là giả, Tả Minh Nhiên không thích Yến Vân Dương chút nào, bên cạnh Yến Vân Dương có bao nhiêu người phụ nữ, Tả Minh Nhiên cũng sẽ không quan tâm. Quan Tâm Nhị tràn đầy hi vọng nhìn về phía Yến Vân Dương. "Vợ của tôi nhát gan." Yến Vân Dương đã mở miệng, nhưng mà không giống như ý muốn của Quan Tâm Nhị, anh vươn tay ra ôm lấy vai Tả Minh Nhiên, nhìn cô, cưng chiều nói "Tôi không hi vọng có bất kỳ ai làm cô ấy đau lòng." Quan Tâm Nhị thần hồn phách lạc rời khỏi, trợ lý ở bên cạnh đỡ vai cô ta, dù là như thế, Quan Tâm Nhị bước đi vẫn thất tha thất thểu, giống như một giây sau sẽ ngã nhào. Cho dù cuối cùng Tả Minh Nhiên không có đưa ra yêu cầu gì, nhưng trong lòng Quan Tâm Nhị hiểu rõ, mình hoàn toàn xong rồi. Đắc tội Tả Minh Nhiên, Yến Vân Dương ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho cô ta, đi vào phòng thay quần áo, Quan Tâm Nhị rốt cuộc không nhịn được ngã nhào xuống đất. Trợ lý gấp đến độ cuống lên, không ngừng hỏi "Làm sao bây giờ? Có phải gọi điện thoại cho anh Vương không? Chúng ta sẽ không bị nhốt lại rồi bị giết chứ?" Anh Vương là người đại diện của Quan Tâm Nhị, vẫn luôn không đồng ý với cách làm của cô ta, hôm nay cô ta tự ý làm, còn làm hư chuyện, nếu để cho anh Vương biết, nhất định cô ta sẽ bị vứt bỏ. Ngăn trợ lý đang muốn gọi điện thoại cho anh Vương lại, Quan Tâm Nhị giật lấy điện thoại, mặt mày tái nhợt tìm một số điện thoại trong danh bạ, điện thoại nhanh chóng được kết nối, không đợi người kia nói chuyện, Quan Tâm Nhị đã lạnh lùng nói "Thang Văn Bân, anh dám gạt tôi?" Suy nghĩ tác giả Yến Vân Dương Tuy không biết vì sao nhưng khi nhìn Tả Minh Nhiên diễn kịch rất sung sướng. Tả Minh Nhiên … Có bệnh. Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho mình hay tưới dung dịch dinh dưỡng ~ Văn án Văn án 1Khi xuyên sách, Tạ Minh Nhiên xuyên thành vật hi sinh nữ phụ trùng tên trùng với cô trong một quyển tiểu tuổi xinh đẹp, giá trị con người lên đến hàng chục triệu, lại là một ngôi sao lớn gả cho một gia đình giàu có, nhưng không biết nhìn người, một lòng muốn nhào vào lòng của bạch nguyệt quang lòng dạ hiểm độc, không tiếc đối nghịch với nữ chính, phản bội bạn tốt, cuối cùng rơi vào kết cục bạn bè xa lánh kết thúc bi khi xuyên qua Tạ Minh Nhiên nghiêm túc nghĩ đến tình cảnh bản thân lúc này, nhịn không được trốn trong chăn lén cười thành tiếng-Quản kịch bản mấy người thế nào làm gì, dù sao tôi vừa có tiền lại vừa xinh nguyệt quang lòng dạ hiểm độc? Bạch Liên rất trà xanh? Thân thích cực phẩm?Tạ Minh Nhiên bày tỏ, cơm hộp đã chuẩn bị sẵn, thêm đồ cũng không tăng giá, hoan nghênh đến án 2Ngày nọ khi bị xuyên sách, Tả Nhiên Nhiên xuyên thành nữ phụ bình hoa gả vào hào môn tên Tả Minh ngôi sao có tiền có nhan sắc, một năm trước gả vào nhà giàu, vợ chồng hòa thuận, có thể nói là cuộc sống kiểu diện là ông chồng hờ’, trước mặt là giấy thỏa thuận ly hôn, bút máy đang ký trên Nhiên Nhiên nhớ tới cốt truyện kế tiếp, rơi vào bê bối, danh tiếng xấu, tiền đồ bị hủy, còn có tiền bồi thường giá trên khoảnh khắc sinh tử, sự can đảm của tmn tăng lên, khẽ đứng dậy, đoạt lấy cây bút và ném ra màu xanh đậm từ ngòi bút chảy ra, tan vào trong nước, ông chồng hờ’ đã ngẩng đầu lên, gương mặt có thể gọi là tình nhân trong mộng của hơn phân nửa giới giải trí không có chút biểu cảm nào, anh nhìn người được xem là vợ mình, bình tĩnh nói “80 vạn một con cá.”Tả Nhiên Nhiên??? Mẹ nó cá anh nuôi là cá tinh à?Tag Nữ cường, Ngọt văn, Sảng văn, Vườn trườngNote Tên chương do editor đặt Thể loại đoản văn, xuyên không, hiện đại, ngọt sủng, nhẹ nhàng, sảng văn, 1×1, HE. Editor Cá Số chương 11 chương + 5 PN Tình trạng Hoàn [17/03/2020 – 27/03/2020]Văn ánCứ nghĩ mình đã đi đời nhà ma, ai ngờ lại còn sống, có điều, lại xuyên thành mèo Raggdoll????Đàm Nhiên vốn đã chết vì tai nạn giao thông, không ngờ lại tỉnh dậy thấy mình trong tiệm thú cưng, thôi thì cứ theo ý trời vậy…Đàm Nhiên chỉ nghĩ đến việc trải qua một miêu sinh * bình thản nhẹ nhàng, thế nhưng lại dựa vào miêu sắc ** vô cùng đẹp, tìm được một con sen!Nhìn con sen là nhà giàu nhất Hoa Hạ, Đàm Nhiên phè phỡn mà nhai nhai thức ăn cho mèo loại cao thức ăn cho mèo của nhà giàu nhất ăn ngon ghê!Ừa, tóc của nhà giàu nhất nhiều thiệt, đạp đạp lên mềm ghê!Ừa…Mãi về sau, Đàm Nhiên lại phát hiện ra mình không phải là một con mèo, mà là một con mèo yêu!Éc… éc? Éc!Cái tên giàu thiệt giàu này! Mi buông tay ra coi! Ai cho sờ tui hả! Miêu Nhân thụ thụ bất thân à nha! ***Vai chính Đàm Nhiên, Đoàn Đoàn┃ vai phụ Văn Chi Vọng và đồng bọn.……..Chú thích* Cuộc đời con người là nhân sinh, cuộc đời con mèo là miêu sinh =** Miêu sắc nhan sắc của mèo =*** Chế từ câu nam nữ thụ thụ bất thân

xuyên thành phu nhân nhà giàu